Chương :
Bà Đường ra hiệu cho Diệp Phi ngồi xuống, rồi nói với Đường Ngôn Khê với vẻ mặt đây ẩn ý.
“Diệp Phi tới đây cũng không dễ dàng gì, không thế đế cậu ấy mang theo tiếc nuối mà trở về”
“Diệp Phi, con lúc nào?”
Bà cười hỏi Diệp Phi: “Dì sẽ xuất viện càng sớm càng tốt và cố gắng mời con một bữa cơm”
Diệp Phi không phản ứng, anh chỉ nhíu mày, cái nằm tay vừa rồi khiến anh biết được tình trạng của bà Đường.
Bệnh viêm phối đã thuyên giảm nhưng Xuân Hiểu lại có những tác dụng phụ nghiêm trọng đến thận.
Anh còn liếc nhìn ghi chú trên bình.
Bình truyền nước còn lại một phần ba nước được trộn với năm m thuốc Xuân Hiểu này.
“Diệp Phi, Diệp Phi…”
Thấy Diệp Phi ngơ ra, Đường Ngôn Khê bèn kéo tay áo Diệp Phi.
“Mẹ tôi hỏi anh đấy, lúc nào anh về để bà sắp xếp mời anh một bữa cơm.”
Bà Đường âm thầm lắc đầu, nhìn bộ dạng này của Diệp Phi, sợ là không muốn vi “Dì, không cần khách khí”
Diệp Phi không nghĩ nữa: “Cháu có thể tự chăm sóc mình”
“ Nhân tiện, dì à, thuốc Xuân Hiểu không thể dùng được nữa”
Anh chạm ngón tay vào bình nước.
“Thuốc Xuân Hiểu quá mạnh, tuy tiêu diệt virus viêm phối, nhưng không tránh khỏi tác dụng phụ của thuốc”
“Một khi sử dụng nhiều quá sẽ làm tổn hại nghiêm trọng đến thận của dì”
“Nếu lượng dùng lên đến ba mươi mi thì dì có thể bị nhiễm trùng đường tiểu.
Xuân Hiểu có tác dụng phụ?
Hư thận?
Nhiễm trùng đường tiểu?
Nghe được những lời này của Diệp Phi, mẹ Đường không khỏi sửng sốt một lúc, bà hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Phi lại nhắc tới những bệnh này.
Đường Ngôn Khê cũng ngẩn ra: “Diệp Phi, cậu nói bậy gì vậy?”
“Di à, hiệu quả của Xuân Hiểu thật sự rất tốt, nhưng đồng thời cũng có tác dụng phụ rất nguy hiếm”
Diệp Phi tiếp tục giải thích: “Con đoán là viện trưởng Hàn nóng lòng muốn điều trị bệnh viêm phổi kiểu mới, nên sau khi nghiên cứu ra Xuân Hiểu, ông ta đã không kiểm tra lại”
“Nếu như dì còn tiếp tục sử dụng, nhất định sẽ suy thận, cuối cùng dẫn đến nhiễm trùng đường tiểu”
Ở trong lòng của Diệp Phi, nhóm người của Hàn Hướng Bắc cho sử dụng thuốc mới với quy mô lớn một cách nhanh chóng như vậy, thì đã không thể dùng ba từ ham cái lợi trước mắt để hình dung được nữa, mà phải dùng chính xác là xem mạng người như cỏ rác để nói Chẳng qua là nể mặt mũi của Hàn Tử Thất, “Phải vậy không? Ha ha”
Phi cố gảng uyển chuyển.
Gương mặt của mẹ Đường vốn nhã nhặn và dịu dàng nhưng sau khi nghe Diệp Phi nói xong, cũng không kiểm soát được mà trầm lại.
Tác dụng phụ cái gì, nhiễm trùng đường tiểu cái gì, nghiên cứu y học kĩ càng như vậy, dự án to lớn như vậy, một người nhà quê như cậu ta có thể hiểu được sao?
Còn nói gì đến không kiểm tra, rồi viện trưởng Hàn chỉ vì cái lợi trước mắt, đúng là cậu ta không tự nhìn lại mình xem đang ở vị trí nào, dám chỉ trích cả viện trưởng Hàn, người có địa vị cao như vậy.
Sắc mặt mẹ Đường ngày càng âm trầm, giọng điệu cũng không dễ nghe nữa.