Chương :
“Cháu nhắc nhở lần cuối, vượt qua ba mươi mililit, đường tiểu bị nhiễm trùng..”
Diệp Phi cười khổ nói một câu, còn chưa nói hết lại bị Đường Ngôn Khê đẩy ra ngoài.
Mặt Đường Ngôn Khê đen như đáy nồi: “Diệp Phi, cậu đi đi, tôi phải ở lại với mẹ tôi một lúc”
“Mấy ngày này, cậu tốt nhất cứ trốn ở biệt thự, đừng chạy lung tung, thêm nữa cậu cứ khoe khoang như vậy thì không ai bảo vệ nổi cậu đâu”
‘Sau khi nói xong, Đường Ngôn Khê xoay người vào phòng bệnh, cô đóng cửa một cái rầm lại, ngăn cách với Diệp Phi “Hai người sẽ hối hận”
Diệp Phi từ chối cho ý kiến, lắc đầu một cái rồi cũng xoay người rời khỏi bệnh viện nhưng anh không lập tức trở về nhà, mà đi đến chợ dược liệu gần đây.
Anh mua một bịch lớn các loại dược liệu về để chuẩn bị chế thuốc.
Những viên thuốc này sẽ bù đắp thiếu sót của Xuân Hiểu.
Tới thì đã tới rồi, Diệp Phi cũng không ngại kiếm thêm một khoản tiền trước khi trở về.
Bảy giờ tối, Diệp Phi mới về đến biệt thự Thiển Thủy.
Viên Thanh Y sau khi rời đi, vốn để cho Diệp Phi giữ lại vệ sĩ cùng người giúp việc, nhưng bởi vì cái chết của quản gia Tương, những người đó đều xin nghỉ.
Cho nên một căn biệt thự lớn như vậy chỉ có mình Diệp Phi ở.
Ánh đèn đường rực rỡ, cả căn biệt thự được bao phủ bởi một màu đen Diệp Phí không chút để ý, tay trái xách mấy chục cân dược liệu, tay phải lại cầm ngỗng quay hai trăm tệ, huýt sáo chen qua cửa sắt.
Vừa bước vào, anh hơi nheo mắt lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, lại tiếp tục lắc lư đi vào nhà chính.
“Ầm”
Đi tới cửa chính, Diệp Phi đưa tay đấy cửa gỗ một cái, đồng thời lách người đi vào từ phía bên trái.
“Vụt vụt vụt!”
Ba tiếng vang, ba mũi tên bắn xuyên qua cửa gỗ, đâm vào chỗ lúc nấy Diệp Phi đứng.
Sát khí trong nháy mắt dày đặc.
Diệp Phi dường như sớm đoán được tình huống này, trong lúc tên bay đến, anh đã quăng đồ trên tay xuống đất, thân thủ nhanh như khỉ leo lên ban công lầu hai.
Đồng thời, bật điều khiển từ xa cho toàn bộ đèn ở đại sảnh lầu một đều sáng lên Sát thủ trốn ở trên lầu hai bị lộ, bọn chúng mặc quần áo đen, dùng vải trùm đầu, chỉ lộ ra mắt miệng và mũi, hai tay nắm cung nỏ.
Đèn bất ngờ sáng lên, làm cho những sát thủ đã thích ứng với bóng tối, theo bản năng híp mắt lại Khi bọn chúng còn muốn tiếp tục bản Diệp Phi, đã thấy anh lao nhanh tới, nhảy hai bước lên.
Mũi chân bám vào vách tường, thân thế thanh mảnh bay vứt lên trên.
Khoảng cách giữa cả hai ngay lập tức bị thu hẹp.
“Rắc rắc”
Sát thủ theo bản năng muốn né tránh nhưng hai chân Diệp Phi đã vặn cổ hẳn trước.
Thân thể rơi trong không trung, Diệp Phi không chút lưu tình thuận thế xoay chuyển, cổ tên sát thủ liền bị vặn gấy.
Hắn lập tức chị Cùng lúc đó, Diệp Phi nhanh chóng kéo cái xác chản trước mặt mình, chặn ba mũi tên lại.
“Vụt vụt vự Thị thế sát thủ bản ra tung tóe máu tươi, Diệp Phi không cho đối phương có cơ hội vây giết, anh đưa tay cướp lấy cung nỏ.
Cung nỏ kéo lên ba lần.
Ba tên sát thủ từ trong góc tường kêu lên một tiếng rồi ngã ra.