Chương :
Xem ra bọn tôi thật sự nhìn lâm rồi.”
Người có thể giải quyết nhanh gọn sáu cao thủ cấp Hoàng cảnh, tất nhiên sẽ giống anh ta, cùng cấp Huyền cảnh.
Diệp Phi không giết Trần Huyền Sương, chỉ đá cô ta sang một bên: “Đúng vậy, ông sai rồi”
“Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, nếu như cậu không khiêu khích chúng tôi, hoặc là giấu tài vài năm nữa, bọn tôi nhất định sẽ không phải là đối thủ của cậu”
Trần Hạo Đông cười điên cưồng: “Nhưng cậu lộ diện quá sớm rồi, lại dám coi thường bọn t “Cấp Huyền cảnh của cậu rất bá đạo, nhưng nếu so với Huyền cảnh viên mãn của tôi, dĩ nhiên là cậu vẫn phải chết”
Anh ta nhìn Diệp Phi đây thương cảm, trẻ người non dạ, điều đó cũng có nghĩa là anh ta không biết chừng mực, đánh gãy một tay là được rồi.
Diệp Phi giơ tay ra nói: “Xin chỉ giáo.”
“Giếu” Hai cánh tay của Trần Hạo Đông rung lên, tạo ra âm thanh rắc rắc, bộ áo Tôn Trung Sơn rách nát, để lộ cơ bắp đầy vết sẹo.
Sau đó, anh ta bước ra, sàn nhà ngay lập tức vỡ nứt.
Không đợi Diệp Phi phản ứng, anh ta lại quét chân trái của mình, vô số mảnh đá vụn vỡ trong tích tắc.
“Phập phập phập… Viên đá đập vào Diệp Phi như một viên đạn.
Cùng lúc đó, tay của Trần Hạo Đông biến thành móng vuốt, và anh ta lập tức lao về phía Diệp Phi Diệp Phi không hề hoảng sợ, với con dao găm trong tay, liên tục chém nát những viên đá vụn.
Lúc này, Trần Hạo Đông đã lao đến chỗ anh.
“Tên nhóc con, giết anh em của tôi, làm trọng thương em gái tôi, tôi phải lấy đầu của cậu”
Anh ta nắm lấy cổ Diệp Phi bằng một bộ vuốt: Diệp Phi không mất bình tĩnh, tung ra một cú đấm.
“Bụp!”
Cú đấm của Diệp Phi bất ngờ va chạm với móng vuốt của Trần Hạo Đông.
Âm thanh nặng trịch vang lên, Trần Hạo Đông lui lại phía sau năm bước.
Anh cảm thấy một luồng khí mạnh mẽ chạy nhanh qua các cơ quan nội tạng của mình! Một cú sốc phản phệ mạnh mẽ truyền đến từ cánh tay của anh ta Sau khi định thần lại, trên mặt Trân Hạo Đông đầy vẻ kinh hãi, nhìn chắm chẩm vào Diệp Phi đang vững như núi Thái Sơn.
Hân có thể cảm nhận được máu trong cơ thể đang trào lên, nếu không phải áp chế lại, hắn sẽ phun ra một ngụm máu tươi! Làm sao có thế như vậy?
Người ở cấp Huyền cảnh viên mãn như anh ta sao có thể thua Diệp Phi, một tên mới ở cấp Huyền cảnh đỉnh phong?
Không lế bản thân lại đánh giá sai một lần nữa?
Một tỉa sợ sệt hiện lên trong ánh mắt Trần Hạo Đông: “Cậu là ai?”
“Tôi và cậu có ân oán gì?”
Trong ký ức của Trần Hạo Đông, anh ta không có kẻ thù nào mạnh mẽ như Diệp Phi “Không có ân oán gì”
Diệp Phi bình thản nói: “Chỉ là muốn mượn đầu của anh dùng tạm”
“Muốn giết tôi, cậu không xứng!”
Trần Hạo Đông hét lên, nằm lấy thanh kiếm, ra tay, lưồng ánh sáng trỗi dậy.
Thanh kiếm mạnh mẽ chém về phía Diệp Phi. Trần Huyền Sương mặt nóng bừng. Anh Đông của cô đang dốc toàn lực để chiến đấu “Xoẹt” Cây kiếm vụt đến, chém vào không khí Diệp Phi không chớp mi, cầm lấy con dao găm và xoay nó lại, chặn đường tấn công của thanh kiếm.
Một luồng sức mạnh lớn ập đến, Diệp Phi vẫn bất động.
Trần Hạo Đông run lên, lùi lại phía sau bốn đến năm mét.
“Bang”