Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
“Nếu như không phải vì lo cho sự an toàn của Hàn lão với Hàn Nguyệt thì chúng tôi đã sớm lên quật ngã hết bọn chúng rồi.”
Hiển nhiên là họ không để Hùng Trí và Hắc Xà vào mắt, cảm thấy bọn họ cũng chỉ là đang khi dễ đám vệ sĩ mà thôi.
Diệp Phi nhẫn lại khuyên nhủ: “Tôi biết các cô lợi hại thế nhưng Hùng Trí…”
“Được rồi, được rồi, anh chỉ là một bác sĩ không nên dính vào chuyện này, sự lợi hại của chúng tôi anh không thể tưởng tượng ra được đâu.”
Lâm Phù Dung khịt mũi hừ nói: “Tiểu tử, ở đó mà xem tôi làm sao đánh ngã bọn họ đây.”
Xuân Hoa, Hạnh Vũ, bảo vệ tốt Hàn lão với Hàn Nguyệt, tôi phải ra tay rồi.”
Cô ta thành danh đã bao nhiêu năm nay, lấy được vô số phần thưởng, lại còn truyền thụ phi đao cho Hàn Nguyệt, lúc này mới có tư cách để trở thành khách quý của Hàn Nguyệt.
Một bác sĩ nhỏ bé như Diệp Phi vậy mà lại đòi ngồi ngang hàng với mình, trong lòng Lâm Phù Dung thấy vô cùng khó chịu: “Tôi sẽ cho đám khốn nạn này biết được sự lợi hại của tôi.”
Hai người đồng hành với cô ta cùng nhau kêu lên: “Đã rõ.”
“Lâm tiểu thư, không được sơ xuất, Hùng Trí còn chưa bộc lộ hết khả năng, muốn đối phó anh ta, ba người các người cùng nhau xông lên đi.”
Diệp Phi lại khuyên lần nữa: “Một mình cô xông lên quá nguy hiểm rồi.”
“Câm miệng!”
Lâm Phù Dung quát Diệp Phi một câu: “Một mình tôi là đủ tôi.”
Sau khi nói xong cô ta rút ra một thanh kiếm của phái Nga Mi ra rồi cơ thể xông thẳng tới chỗ Hùng Trí.
Tốc độ như liệt báo.
A, tao đánh, a, tao đánh…”
A, tao đánh…” Âm thanh lớn hơn gấp mười lần, vang vọng khắp đại sảnh, có thể thấy được công lực của Lâm Phù Dung vô cùng thâm hậu.
“Diệp Phi đừng lo lắng, học tỷ rất lợi hại, chúng ta đợi chị ấy thắng lợi trở về đi.”
Hàn Nguyệt cong khóe môi, vô cùng sùng bái Lâm Phù Dung nói: “Kẻ thù rất nhanh sẽ bị thu phục…” Hai người phụ nữ áo xanh cũng ngẳng đầu lên, đưa ra cái khuôn mặt tựa như phần thắng chắc chắn sẽ nằm trong tay chúng tôi.
Hàn Nam Hoa không lên tiếng.
Diệp Phi cũng trầm mặc, chỉ nỗ lực thăm dò.
“Đang đang đang…” Lúc này đây chỉ nghe được những âm thanh liên hoàn của kiếm chạm vào nhau, không ngừng nghỉ mà rơi xuống mười tám nhát kiếm.
Âm thanh khí thế mười phần“a, tao đánh” của Lâm Phù Dung biến mắt trong nháy mắt.
“Đang…” Sau đó, một âm thanh thật lớn vang lên, chấn động toàn bộ đại sảnh.
Diệp Phi có thể đoán ra được đây là một lần hạ đao liên tục cuối cùng, lực chém tựa như chém Hoa Sơn.
A…” Một tiếng kêu thảm thiết.
Hàn Nguyệt bọn họ ngắng đầu nhìn qua.
“Vèol”
Lâm Phù Dung với một thân ảnh đẫm máu chạy về phía trước, tựa như chó chét chủ mà chạy về phía bên cạnh Diệp Phi.
Một thân nhuốm đầy máu, tóc tai bù xù, tay trái bị mắt, sắc mặt tràn đầy kinh hãi, chật vật không gì sánh bằng.
Đó chính là Lâm Phù Dung ngông cuồng tung hoành trời đất.