Chương 1798:“Tôi sẽ đến chỗ anh ta sau bảy mươi hai giờ… chờ đến khi thình hình của con chuột ổn định thì mới tìm anh ta. Nếu anh ta có thể giải được độc, tôi sẽ bắt anh ta trở về giải độc cho anh. Nếu không giải được thì nợ mới nợ cũ, tất cả đều tính với anh ta”Nghĩ đến sự thân thiết của Diệp Phi và Hàn Tử Thất, cô ta hận không thể chém Diệp Phi ra làm tám khúc. Đây là trước mặt tất cả mọi người cho cậu chủ Ngạo đội nón xanh mà.Long Thiên Ngạo vẻ mặt dịu đi: “Phái người nhìn theo dõi anh ta, đừng để anh ta chạy trốn”“Cậu chủ Ngạo không cần phải lo, tôi đã sắp xếp ba nhóm người theo dõi anh ta rồi”Đao nữ tự tin nói: “Diệp Phi dù có cánh cũng không thể nào bay thoát”Long Thiên Ngạo chuyển chủ đề: “Có tin tức gì của Soa Lạp Ông không?”“Văn chưa, sống không thấy người, chết không thấy xác” Trong mắt cô ta lóe ra một tia hàn quang.“Anh ta dẫn mọi người đến tìm Diệp Phi và Hàn Tử Thất gây phiền phức, nhưng kết quả bị Tịch Diệt sư thái tham gia vào nhiệm vụ và dẫn đến nhiệm vụ đã thất bại”“Tôi đoán anh ta cảm thấy xấu hổ khi gặp anh, vì vậy anh ta đã tìm một nơi để trốn rồi. Dấu vết cuối cùng anh ta lưu lại là buổi sáng hôm sau khi nhiệm vụ thất bại, anh ấy đã bay đến Long đô.”Cô ta rất khinh bỉ và coi thường Soa Lạp Ông, đường đường là một sát thủ vậy mà bị một giáo sư dọa sợ, còn chọn cách bỏ chạy để tránh bị trừng phạt “Có vẻ như cuộc sống của mọi người quá thoải mái rồi” Long Thiên Ngạo chỉ tiếc rèn sắt không rèn thép. Một sát thủ kì cựu, vậy mà sa đọa đến lưu lạc như vậy, thật làm người ta không thể tưởng tượng nổi.“Truyền lệnh xuống, Soa Lạp Ông thực hiện nhiệm vụ thất bại, trốn thoát khỏi tổ chức, các anh em hợp lực để giết hắn. Đặc biệt là chỉ nhánh Long đô”Nói được một nửa, anh ta ngừng lại Chỉ nhánh Long đô đã bị phá hủy, hai người đứng đầu phân bộ Sửu Ngưu và các thành viên ưu tú đều đã chết, nên không còn đủ nhân lực để vây giết Soa Lạp Ông.“Cậu chủ Ngạo, nếu Soa Lạp Ông mất đi dũng khí, cũng chẳng khác gì rác rưởi. Anh ta chạy đến Long đô, cũng là vì biết phân bộ Sửu Ngưu đã bị diệt.Điều quan trọng bây giờ là giải độc, không cần dây dưa với đồ phế phấm đó. Sau khi chất độc của thiếu gia được giải, giết hãn cũng không muộn”Nhìn thấy vẻ buồn phiền của Long Thiên Ngạo, Đao nữ vội vàng đổi chủ đề, cuối cùng nhắc nhở một câu “Và còn một điều quan trọng nữa. Hai ngày sau, cũng là ngày dời mộ của mẹ Hàn”Cô vừa cố ý vừa vô tình lên tiếng k1ch thích: “Đây là Diệp Phi đòi lại công bằng cho Hàn Tử Thất. Ngày dời mộ cũng có thể là lúc cô lấy thân báo đáp”Nghe được ba chữ Hàn Tử Thất, khuôn mặt thờ ơ của Long Thiên Ngạo đột nhiên trở nên nóng lên.Sau đó anh ta cầm ly rượu trắng trên bàn uống cạn nửa chén, thở ra một hơi nóng.“Tôi vốn là muốn từ từ chinh phục người phụ nữ kiêu ngạo đó. Nhưng cô ấy cứ được nước lấn tới, rượu mời không muốn uống. Vậy thì tôi chỉ có thể mời cô ấy uống rượu phạt”Hai ngày sau, Hàn Tử Thất dẫn theo Nam Cung Yến và thầy phong thủy đến nghĩa trang.Diệp Phi thì đi đến bệnh viện Notre Dame.Hàn Hướng Bắc không có ở bệnh viện, ngoài cửa chỉ có bốn vệ sĩ và nhân viên chăm sóc của Hàn gia, vì vậy khi Diệp Phi đẩy cửa đi vào, trong phòng chỉ có một mình Dương Mạn Lệ.Mặc dù nửa người hoạt động không quá linh hoạt nhưng Dương Mạn Lệ đã không còn nét sợ hãi và phờ phạc của những ngày trước, lười biếng dựa vào ghế sô pha.Bà không đi giày, đôi chân thon dài tùy ý gác lên ghế sô pha. Làm người khác chú ý nhất là bà còn trang điểm.Khuôn mặt của bà không chỉ trẻ hơn mười tuổi, thanh tú mà tinh xảo, các ngón chân trắng nõn cũng được sơn bằng sơn móng tay màu hồng.Chỉ nhìn thoáng qua cũng tạo cho người ta cảm giác bị cám dỗ vô hạn.