Chương 1803: Mí mắt Dương Mạn Lệ giật giật, nhưng bà vẫn không ngừng quát lớn: “Cứ thả tôi ra đi, tất cả ân oán sẽ được xóa bỏ. Nếu không, lỡ như tôi có chuyện gì, anh cũng sẽ gặp phiền phức…” Dương Mạn Lệ đối Diệp Phi vừa đấm vừa xoa: “Khả năng của nhà họ Dương không phải là những gì anh có thể tưởng tượng được đâu” Bà hy vọng sẽ tác động được đến Diệp Phi, nhưng khi bà nhìn lên, chỉ thấy được sự thờ ơ trong mắt Diệp Phi Đó là ánh mắt như thần tiên ở trên cao nhìn xuống mọi thứ như sâu kiến, đây là ánh mắt lãnh đạm của kẻ sát nhân có quyết tâm muốn giết người. Diệp Phi nằm lấy cái cổ như thiên nga của Dương Mạn Lệ: “Còn lời cuối cùng muốn nói không?” Chỉ cần vặn nhẹ nhàng một cái, anh ấy có thể khiến người phụ nữ này biến mất. “Diệp Phi… Mọi chuyện đều có thể thương lượng mà. Lúc này, Dương Mạn Lệ cuối cùng cũng nhận ra rằng tất cả những con át chủ bài mà bà lấy ra dường như đều vô dụng trước mặt Diệp Phi “Nếu anh giết tôi, tất nhiên anh không sợ báo thù, nhưng Hàn Tử Thất chẳng lẽ lại không sợ?” Trong lòng Dương Mạn Lệ tuyệt vọng, khàn giọng nói: “Anh định dẫn cô ta chạy trốn đến bao giờ?” “Có lý” Ngón tay Diệp Phi nhẹ đi hai phần lực, nhìn về phía Dương Mạn Lệ đang lớn tiếng ho khan. “Tôi không quan tâm đ ến việc trả thù, nhưng tôi không thể không suy nghĩ cho Tử Thất. Nếu cứ như vậy mà xử lý bà thì cũng quá nhân từ r Khóe miệng Diệp Phi nhếch lên tia giễu cợt, rồi lôi ra một cây kim bạc đâm cho Tử Thất. Nếu cứ như vậy mà xử lý bà thì cũng quá nhân từ Khóe miệng Diệp Phi nhếch lên tia giễu cợt, rồi lôi ra một cây kim bạc đâm vào đầu Dương Mạn Lệ. Dương Mạn Lệ cảm thấy như có một bàn tay len lỏi vào đầu bà, lan rộng đi tứ chỉ, rồi chui vào vào xương tủy và thậm chí cả trái tim bà. Nhưng bà lại không thể phản kháng một chút nào cả. Một lúc sau, ngón tay Diệp Phí bóp chặt chiếc kim bạc trên đầu và hét lên: “Tỉnh dậy!” Dương Mạn Lệ nhìn vào tấm gương đối diện, nhìn thấy rõ ràng gân xanh trên hai má của bà phồng ra, trải khắp khuôn mặt như cỏ dại. Một lúc sau, tất cả các đường gân trên cơ thể cô đều nối lên, dày đặc, giống như một hình xăm, vừa kỳ quái vừa kinh hãi. Dương Mạn Lệ cũng như già đi hàng chục tuổi. Dương Mạn Lệ cuối cùng cũng không còn kìm nén được sợ hãi trong lòng, run rẩy gào thét: “Đây là cái gì “Đây là một cái cấm chế dành riêng cho bà. Các tĩnh mạch này vào mỗi đêm giao thừa hãng năm sẽ giống như bây giờ nối lên, phồng ra như vậy. Nếu không có tôi hóa giải, nó sẽ càng ngày càng méo mó, không chỉ khiến bà già đi mấy chục tuối, còn có thế khiến cho bà đau đến chết đi sống lại” Theo từng lời của Diệp Phi, đôi mắt của Dương Mạn Lệ đỏ ngầu đây tơ máu, tóc tai bù xù như là ác quỷ. Gân xanh đột nhiên lộ ra rõ ràng, như sắp đứt la khỏi da, ngưng tụ thành một quả bóng, khiến cô trở thành người không còn đường gân. “AI” Dương Mạn Lệ hét lên một tiếng đau đớn Bà cảm thấy đau đớn khắp người như bị rút gân lột da, lục phủ ngũ tạng, tủy. xương và mạch máu đều như bị xé toạc. Đau quá, đau quá, đau quá. Hơn nữa, nhìn bản thân trong gương già yếu và xấu xí, bà ước gì Diệp Phi cứ gi3t chết bà đi. Diệp Phi đâm thêm vài cây kim bạc. Dương Mạn Lệ ngay lập tức thay đối trở lại hình dáng ban đầu. Cơn đau thống khố biến mất ngay lập tức. Diệp Phi hờ hững nhìn bà nói: “Từ nay về sau, bà chính là con chó của tôi” “Vâng, chủ nhân” Dương Mạn Lệ nghe vậy bỗng nhiên quỳ xuống Đời này của bà không muốn trải qua sự tra tấn mà sống còn hơn chết như vừa rồi nữa. Mà sau khi chịu đủ khuất nhục, thì sâu trong đáy lòng bà lại có một kỳ vọng mờ nhạt sâu thẳm, như thể bà đang háo hức chinh phục bởi một kẻ mạnh. “Chuẩn bị xe, đến nghĩa trang”