Chương 1863: Căn phòng rất lớn, hơn một trăm mấy mét vuông, nhưng cửa sổ lại đóng chặt, gió đang đập mãnh liệt Bên trong không những mở máy sưởi, thảm sưởi, còn có một cái bếp lửa đang bùng cháy. Bên trên bếp lửa có một ấm nước nóng, Khói bốc hơi nghỉ ngút. Trong phòng mang cảm giác như đang ở Hỏa Diệm Sơn vậy, nhưng Diệp Phi đi vào, vẫn cảm thấy được một luồng hơi lạnh đến thấu xương. Luồng hơi lạnh này vô cùng chân thực, cho dù là máy sưởi, thảm sưởi hay là bếp lửa đều không thể nào che lấp cũng như xua tan được nó. Diệp Phi liếc mắt một cái, liền tập trung vào một chiếc giường lò. Mà nơi đang tỏa ra hơi lạnh chính là một ông cụ gầy nhẳng. “Đây là ông ngoại tôi, Quyền Tương Quốc” Nhìn thấy ông cụ đang nhảm nghiền đôi mắt, Kim Trí Viên lại nói bổ sung thêm: “Cơ thể của ông ấy ngày càng trở nên lạnh lẽo, ngày nào cũng chỉ có thế trốn ở trong phòng, ông ấy mới có thế miễn cưỡng ấm lên một chút, cũng có thế tính táo được nửa ngày” “Nếu như để ông ấy đứng ở bên ngoài, chưa đến hai tiếng đồng hồ sẽ trở nên hôn mê, thậm chí cả con ngươi cũng bị đóng băng” Kim Trí Viên nó bổ sung thêm về tình hình cho Diệp Phi: “Bác sĩ Diệp, anh có biết ông ngoại tôi bị gì không?” “Bệnh này có chút giống như hội chứng xơ cứng teo cơ, nhưng lại nặng hơn Hội chứng xơ teo cơ” Diệp Phi thở ra một hơi dài: “Đợi tôi khám chút Kim Trí Viên vội vàng nghiêng tay: “Mời bác sĩ Diệp Phí chậm rãi đi tới bên cạnh giường lò, bất chấp cả sức nóng của bếp lửa và thảm sưởi, tiến gân xem kỹ người bệnh. Mặc dù ông cụ vô cùng gầy gò, làn da trên mặt nhão nhoẹt, nếp nhãn tứ tung, nhưng đôi lông mày rất đậm, dày đặc một cách lạ thường, có thể thấy được hồi trẻ cũng là một thanh niên tuấn tú. Ông cụ đắp ít nhất là ba cái chăn, nhưng mà sự lạnh lẽo vẫn bao trùm, từ trên người tỏa ra, làm cho khi ai đó đến gần liền nhịn không được mà rùng mình. Từ dáng vẻ tiều tụy này, có thể nhận thấy được bệnh đã rất nguy kịch rồi. “Soạt ” Ngay lúc Diệp Phi đang khám kỹ hơn cho ông cụ, đôi mắt ông cụ đột nhiên trợn trừng. ‘Vẻ mặt của Diệp Phi đột nhiên thay đổi, theo bản năng mà cúi người xuống, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rút kiếm ra nghênh chiến. Lộ rõ ra năng lực. Vốn dĩ, ngay lúc Quyền Tương Quốc mở to mắt, Diệp Phi cảm thấy được một cách rõ rệt trong không trung xuất hiện một lưỡng sức mạnh kỳ quái phóng về phía anh. Nhưng hệt như một bàn tay vô hình đang vươn ra, muốn kéo anh vào trong vực thẩm vô tận. Ngay lúc đó,Diệp Phi ngửi được mùi của sự nguy hiểm, theo bản năng mà có phản ứng chống lại “khụ” Cụ già nhìn thấy Diệp Phi cúi người, dáng đứng nghiêm chỉnh, trên mặt ông có chút kinh ngạc, tiếp tục ho khan một tiếng. ‘Vừa nghe thấy tiếng ho khan của ông cụ, nhịp tim Diệp Phi tăng nhanh, vẻ mặt trở nên tái nhợt. Nhưng mà Diệp Phi rất nhanh ổn định lại ánh mắt, đứng thẳng lưng, đứng thắng cơ thể đang nghiêng ngả. Anh ngãn cản lại lần tấn công thứ hai của ông cụ. ‘Tiếp theo, trong lòng Diệp Phi nhận định ông lão này là một “Tuyệt thế cao thử” “Ông ngoại, ông tỉnh rồi ạ? Đây là Diệp Phi, bác sĩ Diệp” Lúc này, Kim Trí Viên từ phía sau đi lên trước, nắm lấy tay của ông cụ mà giới thiệu: “Cháu mời đến để khám bệnh cho ông: “Hóa ra là bác sĩ Diệp, thất lễ rồi.