Chương 1867: “Cái gì cơ?” Nghe thấy ông ngoại nói rằng chân trái có cảm giác, cơ thế Kim Trí Viên run lên hỏi: “Có cảm giác rồi ư?” Diệp Phi nhìn Quyền Tương Quốc cười một c: một lưồng khí ấm áp và đau đớn đúng không?” Có phải là cảm nhận được “Đúng vậy” Quyền Tương Quốc nhẹ nhàng gật đầu, khó khăn đưa tay ra sờ lên chân trái: ‘Đã rất lâu rồi chưa có cảm giác này” Kim Trí Viên đưa tay ra kéo lấy Diệp Phi: “Diệp Phi, anh thực sự có thế chữa khỏi cho ông ngoại ư?” Diệp Phi gật đầu: “Có thể!” Kim Trí Viên mừng rỡ như điên: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi” Ánh mắt vốn đã đục ngầu của Quyền Tương Quốc cũng lóe ra một tia sáng: “Thần y Diệp quả nhiên y thuật vô địch” “Vừa nấy tôi dùng ngân châm đâm vào sâu bên trong của đầu gối ông, không những lấy ra được một phần chất độc mà còn thăm dò phản ứng thần kinh của ông” Diệp Phi lại lấy ra một chiếc ngân châm hơn lên trên lửa nóng, sau đó nhìn sang Quyền Tương Quốc nói: “Ông có thể cảm nhận thấy được luông hơi ấm cùng với sự đau đớn, vậy có nghĩa là hai chân vẫn chưa hoàn toàn thối rữa” Diệp Phi đưa thêm một tia hy vọng: “Ông vẫn còn cơ hội để đứng lên được” “Vậy hãy mau chóng chữa trị cho ông ngoại đi” Kim Trí Viên không thể chờ đợi thêm được: “Anh muốn gì cũng được hết” Diệp Phi cầm lấy cây ngân châm mở lời: “Tôi chắc chắn sẽ chữa khỏi cho. ông ấy, nhưng tôi cần một chút thời gian.” “Chất độc trong cơ thể của ông, những ngày gần đây đã thâm nhập vào. kinh mạch, thấm vào xương tủy, dùng các phương pháp trong y học là vô cùng khó khăn” Diệp Phi nhìn Quyền Tương Quốc nói thêm: “Muốn hoàn toàn loại bỏ độc tố, chỉ có thể cạo lông tẩy tủy” “Cạo lông tẩy tủy?” im Trí Viên đột nhiên hoảng sợ, vẻ mặt nhanh chóng biến đổi, kích động đã từng được nghe người ta nói nhiều về cạo lông tẩy tủy, một khi thực hiện sức khỏe liền có biến đổi, nhưng mà đây là chuyện ở trong truyền thuyết” Con ngươi cô ấy tràn đây sự mong đợi: “Chẳng lẽ là, bác sĩ Diệp có thể làm được sao?” “Có thể thử một chút!” Diệp Phi cười nhẹ, vừa đưa ngân châm đã nung nóng xong đâm vào đầu gối chân phải của Quyền Tương Quốc. Không lâu sau, Diệp Phi rút ngân châm ra, có màu xanh da trời giống hệt cây ngân châm trước đó, ném vào ngọn lửa đang hừng hực. Đồng thời Quyên Tương Quốc cảm thấy chân phải cũng có cảm giác. Ông ấy tin tưởng tuyệt đối vào Diệp Phi. Một chân lấy lại cảm giác có thể là do Diệp Phi may mắn, nhưng hai chân đều có lại cảm giác vậy có thể chứng minh rằng y thuật của anh thực sự vượt trội hơn người. “Bác sĩ Diệp, tôi tin tưởng cậu, tôi cũng hết sức phối hợp với cậu.” Ông giao bản thân mình cho Diệp Phi: “Cậu muốn chữa trị như thế nào thì cứ chữa trị như thế. Kim Trí Viên liên tục gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi sẽ hết sức phối hợp với anh, cần có cái gì cứ việc nói” Không ngại bao nhiêu tiền vô nghĩa, cầm bút “Soạt soạt soạt ~” Diệp Phi cũng không có nói mấy l viết ra hai đơn thuốc, sau đó đưa cho Kim Trí toàn đại bổ” “Ông ấy đã bị bệnh lâu như vậy, cơ thế đã như ngọn đèn cạn dầu, nếu như: tùy tiện cạo lông tẩy tủy, rất khó chống đỡ được”