Chương 1873: “Điện thoại anh bị rơi, tôi cũng không cố ý muốn nghe” Lúc này Diệp Phi tắm xong, Hàn Tử Tất đưa điện thoại ra trả lại: “Là người phụ nữ thứ hai kia gọi tới” “Tôi với cô ta cãi lộn một hồi.” “Cô ta nói tôi là tiểu tam, còn nói cái gì mà không biết xấu hổ” Sau khi nói xong, Hàn Tử Thất quay người rời khỏi, dáng vẻ chuyện đã xảy ra rồi thì cứ mặc vậy đi. Cô gái nhỏ này. Diệp Phi nghe vậy thì lại thấy đau đầu, muốn giảng đạo vài câu, anh ta biết Hàn Tử Thất chỉ đang giận dỗi nhất thời, anh ta không biết làm gì hơn là lắc đâu bỏ qua. Anh ta đóng cửa phòng lại, một tay lau qua cái đầu ướt nhẹp nước, tay kia gọi lại cho Đường Nhược Tuyết. “Nhược Tuyết, em gọi cho anh làm gì?” Sau đó anh ta nói thêm: “Vừa rồi anh đang tắm” Đường Nhược Tuyết bình tĩnh từ từ nói: “Vừa rồi cô ấy nói anh đang ngủ.” Câu chữ đơn giản nhưng làm Diệp Phi cảm giác bốn phía bị mai phục chuẩn bị xông ra giết mình vậy. Diệp Phi hỏi: “Có chuyện gì quan trọng sao?” “Tuy đám người Miêu Kinh Vân và công ty sắp đặt rất nhiều chuyện cải trở, muốn ngăn tôi ra làm chứng ở toà án Cảng Thành, nhưng cơ bản thì tôi đã cắt đuôi được đám tay chân này” “Vụ án của Miêu Truy Phong, hình như là ngày kia là lần thứ hai diễn ra phiên tòa” Giọng nói của Đường Nhược Tuyết lạnh nhạt: “Không nhầm thì ngày kia em sẽ bay ra Cảng Thành.” Diệp Phi cười động viên: “Có thế dự đoán được từng mưu kế của Miêu Thị, không hổ là người đứng đầu lãnh đạo mười ba chỉ nhánh của Đường Môn, quả là lợi hại” Đường Nhược Tuyết vẫn lạnh nhạt nói: “Có lợi hại thế nào đi nữa thì vẫn thua kém cô Hàn nhà anh” “Cô ấy vẫn còn trẻ con, thích giận dỗi” Mí mắt Diệp Phi giật liên tục, anh vội chuyển chủ đề: “Ngày mai mấy giờ em tới Cảng Thành? Đến nơi thì anh đi tới đón” Đường Nhược Tuyết tức giận vô lý, thấy anh vòng vo không trả lời thì dứt thoán nói thẳng. “Chuyện nhà họ Hàn không phải đã xong rồi sao? Sao anh còn qua lại ngủ cô ấy?” Cô vẫn tiếp tục nói: “Có phải ngủ nhiều quá nên sinh tình cảm đúng không?” “Anh đâu có ngủ cùng với cô ấy?” Diệp Phi cười miễn cưỡng: “Cùng lắm thì chỉ là ở chung một chỗ” “Ai biết được nửa đêm cô ấy có mò sang phòng anh không” Đường Nhược Tuyết nhạo báng thêm câu nữa: “Dù sao thì chẳng có ai làm chứng, cô nam quả nữ, thích thì sao không thể tới Diệp Phi nhận ra rằng phụ nữ tất hay lo lắng vô ích, chỉ có thế nghiêm túc nói rõ. “Anh với cô ấy là trong sáng” “Bây giờ ở chung một chỗ chỉ vì vừa giải quyết xong chuyện họ Hàn, có rất nhiều chuyện vướng vào chưa xong” “Hơn nữa còn có Trình Giảo Kim ở hội thương mại nước Nam, để cô ấy một mình thì không an toàn nên anh mới để cô ấy bên cạnh. Anh ta khẽ cười: “Cho anh thêm vài ngày nữa, sau khi giải quyết xong xuôi, anh sẽ nói lời tạm biệt với cô ấy” “Em mặc kệ!” Đường Nhược Tuyết thẳng thừng nói: “Khi em đến Cảng Thành,em không muốn gặp cô ấy” Diệp Phí im lặng không biết phải nói thế nào cho đúng. Bỗng nhiên giọng nói Đường Nhược Tuyết mềm mại “Em nhớ anh…”