Chương 1943: “Tôi có bị trách cứ hay không, tương lai có thể tiến một bước lên chức hay không, đều nằm trong tay cậu chủ Diệp rồi” Kim Trí Viên nở nụ cười điềm tĩnh: “Cho nên xin cậu chủ Diệp nhất định phải chữa khỏi cho ông ngoại tôi, bằng không thì tôi sẽ trốn trong nhà anh để anh phải che chở đấy” “Ha ha ha, yên tâm, tôi nhất định sẽ chữa khỏi” Diệp Phi nghe mà cười lớn một tiến đâu? Nếu anh đưa Kim Trí Viên về, có khi Đường Nhược Tuyết sẽ lấy dao chém anh mất. Sau đó, Diệp Phi lại nhớ Một lần anh bị Đường Nhược Tuyết chọc tức tới hộc máu, cuộc điện thoại cầu cứu của Hàn Tử Thất lại càng khiến anh chịu hành hạ tới cực độ. “Vì nhà tôi nhỏ quá, không giấu nổi cô.” May mà một câu nói để lộ sơ hở của Hàn Tử Thất khiến Diệp Phi nhanh chóng tỉnh táo lại, còn phát hiện đây là do hai người phụ nữ sắp xếp để kiểm tra mình. Dương Mạn Lệ cũng bị anh bóp chặt gắt gao, chưa hóa giải được cấm chế trên người Dương Mạn Lệ, sao nhà họ Dương có thể đi giết Hàn Tử Thất được? Hơn nữa, nếu thật sự muốn báo thù thì cũng phải đối phó với anh trước. Không giải quyết cái gai lớn là anh, giết Hàn Tử Thất cũng chỉ khiến nhà họ Dương thành ra hỗn loạn gà bay chó chạy thôi Cho nên nhà họ Dương tuyệt đối sẽ không ra tay với Hàn Tử Thất. ‘Sau khi Diệp Phi thông suốt màn kịch hai người phụ nữ bày ra thì lại càng tức đến đầu muốn bốc khói, anh còn đoán tám phần là Đường Nhược Tuyết giở trò, vì thế đã quyết định cho cô chút bài học. Cuối cùng, Diệp Phi làm ra vẻ đau khổ muốn chết mà chọn Đường Nhược Tuyết, sau khi vạch rõ chân tướng thì tức giận tím mặt, mượn cơn tức mà “ngủ” với người phụ nữ như con nhím kia. Diệp Phi bị đâm đau nhiều lần như vậy, thế nào cũng phải đòi chút lợi ích chứ. Chỉ là như vậy cũng khiến Đường Nhược Tuyết càng theo dõi Diệp Phi chặt hơn, dám đưa oanh oanh yến yến về nhà, có thể cô sẽ tìm cơ hội chém anh. “Cậu chủ Diệp, mời đi bên này” Trong khi Diệp Phi nghĩ ngợi lung tung, xe rất nhanh đã tới club Hồng Đậu. Diệp Phi ra khỏi xe, Kim Trí Viên liền lập tức dẫn anh vào. Mười phút sau, hai người đã tới cửa phòng của Quyền Tương Quốc. Kim Trí Viên dịu dàng gọi một tiếng: “Ông ngoại, Diệp Phi tới rồi” Diệp Phi đi vào phòng của Quyền Tương Quốc. Lần này, Diệp Phi phát hiện, trong phòng trừ sự ấm áp của lò lửa còn có một khí thế sắc bén nữa. Bất luận là bàn, ghế hay giường đá, thảm trải sàn, đều mang theo vẻ sắc lạnh khiến người ta sợ hãi, giống như bọn chúng đều biến thành một thanh kiếm sắc có thể chém người bị thương vậy. Diệp Phi cảm giác mắt mình cũng bị đâm nhói đau, tay cân càng không dám tùy tiện chạm vào đồ vật, lo lắng sẽ bị thương. “Thần y Diệp, cậu đến rồi. Hoan nghênh, hoan nghênh” Quyền Tương Quốc tựa người trên ghế nẫm, tay cầm một thanh kiếm gỗ mà thưởng thức, thấy Diệp Phi liền trở nên vui mừng, ngón tay cũng dời khỏi thanh kiếm gỗ. Theo động tác này của ông ta, Diệp Phi phát hiện rõ ràng rằng khí thế sắc lạnh trong căn phòng đều không còn nữa. Bàn cũng trở lại thành bàn, ghế vẫn là ghế, tất cả đều biến trở lại thành bình thường chẳng có gì lạ y như ban đầu. ‘Đệt, lão già này, mẹ nó đúng là giỏi Trong lòng Diệp Phi kêu gào một câu, thân thế cũng trở lại sự bá đạo như: bình thường. Giải độc xong thật, có khi sẽ có thế một kiếm lấy mạng luôn rồi. Diệp Phi bị đâm đau nhiều lần như vậy, thế nào cũng phải đòi chút lợi ích chứ.