Chương :
“Mạnh tổng và những người khác đang đợi mày đó, mày.
nên thành thật đi theo bọn tao đi.”
Anh ta lấy súng chĩa vào ngực Diệp Phi: “Mày dám nói chữ “không” tao lập tức nỗ súng.”
Lưu Phú Quý hét lên trong vô thức: “Phi ca, đừng đi theo tụi nó…”
“Bốp!”
Khẩu súng của Lôi Thiên Báo như lóe sáng, khẩu súng bắn đất chệch hướng, viên đạn bắn ra từ họng súng, xuyên thẳng vào bắp chân Lưu Phú Quý một cách tàn nhẫn.
Một tia máu bắn ra, Lưu Phú Quý kêu lên một tiếng đau đớn, đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt anh, nhưng anh vẫn cố gắng chống đỡ thân thẻ lảo đảo, bám lấy vách tường.
Đám Trần Tiểu Nguyệt im lặng nãy giờ, nhìn vết máu trên mặt đất, cả người sinh ra xuất thần.
Không ngờ tên Lôi Thiên Báo lại tàn nhẫn như vậy.
Lôi Thiên Báo nắm chặt tay cầm súng: “Đi, vẫn không chịu đị”
Tiếp đến, anh ta di chuyển họng súng, nhào một tiếng, cánh tay trái của Dương Kiếm Hùng trúng đạn.
Dương Kiếm Hùng cắn răng chịu đựng.
Hành lang đầy khói và máu.
“Cuối cùng hỏi mày, mày có đi không?”
Lôi Thiên Báo di chuyển họng súng về hướng Trần Tiểu Nguyệt: “Mày có thể đánh, mày đánh thắng được sáu cây súng lục không?”
Lôi Thiên Báo là một tên giang hồ lão làng, hắn ta biết cách làm sao có thể đàn áp được người mạnh như Diệp Phi.
“Khốn nạn, các người dám động vào một sợi lông của Diệp lão đệ, tôi nhát định sẽ không để cho các người được yên.”
Dương Kiếm Hùng ôm cánh tay chảy máu quát: “Dương Kiếm Hùng tôi nói được làm được.”
Vừa nói, trên người anh ta tự nhiên xuất hiện một luồng sát khí, ánh mắt trở nên lạnh lùng tàn nhẫn, khiến máy người trong tiềm thức kinh ngạc mà buông tay.
“Hồi hận?”
“Con mẹ nó mày là cái thá gì?”
Lôi Thiên Báo di chuyển họng súng đến trán của Dương Kiếm Hùng: “Người như Lôi Thiên Báo tao dễ hù vậy à?”
Nói một câu nữa, tao bắn nát đầu gối mày, để mày một đời ngồi xe lăn chịu không?”
“Khẩu súng này có giới hạn sức mạnh nhưng phết đầu gối thì thừa sức nhé.”
Dương Kiếm Hùng còn muốn lên tiếng tiếp thì Diệp Phi nói trước: “Các người nhắm vào tôi đây này.”
“Anh ta chỉ là một người bệnh nhân, một người vô tội.”
“Tha cho anh ấy, còn có, tha cho đồng đội của tôi, tôi đi với các người gặp Mạnh Đại Quân.”
Diệp Phi giọng điệu rất bình tĩnh: “Các người dám động vào bọn họ, tôi sẽ liều mạng.”
Dương Kiếm Hùng phun ra một ngụm máu, nhưng không tiếp tục đối chọi gay gắt.
Anh ta không ngờ những người này lại kiêu ngạo như vậy, không chỉ gây tội ác trong bệnh viện mà còn mang theo cả đồng bọn ra tay tàn nhẫn như vậy.
Dưới tình huống chiếm thế thượng phong như vậy, Dương Kiếm Hùng thấy vài người vươn ra xa hơn một chút, giương súng về phía anh ta và Diệp Phi.
Mặc dù đều là nhe răng chê cười nhưng cũng không có quá nhiều ý khinh địch.
Thực sự là một đám người được đào tạo bài bản.
Anh hùng cũng phải chịu thiệt.
Dương Kiếm Hùng đã thay đổi quyết định, nhưng trong lòng đã tuyên án tử hình cho đối phương.
Lôi Thiên Báo khẽ nhíu mày không cam lòng đảo mắt qua Trần Tiểu Nguyệt một chút, người phụ nữ này mặc dù không phải cực phẩm nhưng mang về xài cũng được.
Vả lại Mạnh Giang Nam liên tục căn dặn phải mang Đường Nhược Tuyết về.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt Diệp Phi lạnh lùng, hắn ta biết nếu mình kiên quyết bắt người, Diệp Phi sẽ đấu đến cùng. .
Cánh tay của hắn ta vẫn còn đau.
Lôi Thiên Báo suy nghĩ một chút, cuối cùng hạ lệnh: “Mang đi”