Chương 1974: “Từ tình hình không màng đến điều gì khác của cậu Diệp thì khi anh vung tay thì phải có được tin tức mà anh muốn” Đôi mắt của cô ấy rất rõ ràng giống như liếc nhìn một cái là có thể nhìn thấu tâm tư của Diệp Phi Phi nghe vậy bật cười, anh giơ ngón tay cái đối với Hoäc Tử Yên: “Không hổ là người đứng đầu nhà họ Hoắc, nhìn rõ mồn một” “Cậu Diệp quá khen rồi” Hoäc Tử Yên rất khiêm có cách dạy dỗ của cậu Diệt n: “Tôi có thể có được ngày hôm nay đều là nhờ. “Cái gì mà dạy dỗ với không dạy dỗ, đây đều là năng lực tuyệt vời của cô” Phi lại cười một tiếng: “Tài nguyên mà cô dùng ngày hôm nay, xem như là tôi nợ cô một món ân tình, một trăm triệu tiền nộp bảo lãnh, tối nay tôi sẽ chuyển cho cô” “Cậu Diệp khách sáo rồi” Hoäc Tử Yên bật cười: “Mọi thứ trong tay tôi, bao gồm cả bản thân tôi, từ trước đến nay đều thuộc về cậu Diệp, làm sao có gì là nợ hay không nợ?” Cô ấy nở nụ cười điềm đạm, nhưng lời nói của lại ấn chứa sự mơ hồ, ánh mắt vô tình trở thành nước xuân. Cô ấy quen biết với vô số tài năng tuấn tú trẻ tuổi, từ hoàng tử cho tới giám đốc công ty nhưng từ trước đến nay chưa từng có một người nào cho cô ấy cảm giác kiên định như Diệp Phi “Ha ha, cô Hoắc tốt bụng như vậy, vậy thì tôi sẽ không trả lại..” Trái tìm của Diệp Phi nhảy dựng lên, sau đó giả câm giả điếc cười lớn: “Tôi đi đây, đợi tôi giải quyết Miêu Kinh Vân rồi sẽ tìm cô uống trà” Hoäc Tử Yên cười dịu dàng: “Được, tôi đợi hẹn của cậu Diệp.” Diệp Phi vẫy tay sau khi uống xong cà phê, và rời đi mà không quay đầu lại để tránh liếc mắt nhiều lần và có thêm nhiều sự ngưỡng mộ với người phụ nữ này. Đến bên ngoài đồn cảnh sát, Diệp Phi nhìn thấy Đường Nhược Tuyết, Cao Tĩnh và Tiền Gia Hân, bọn họ đang vô cùng lo lắng. “Tổng giám đốc Đường! Thư ký Cao” Diệp Phí chào hỏi và sải bước đi qua. “Nhược Tuyết, ra rồi, ra rồi” Nhìn thấy bóng hình của Diệp Phi, Tiền Gia Hân hét lên. “Tôi đã nói là năng lực của ngài Phác vô cùng đáng kinh ngạc mà cậu còn cố tình không tin” “Cậu xem chúng ta đã gọi hơn chục cuộc điện thoại để tìm kiếm mối quan hệ như vậy nhưng cũng không có tác dụng” “Chưa đầy năm phút sau khi ngài Phác kết thúc cuộc gọi thì Diệp Phi đã vẹn toàn đi ra mà không có tổn hại gì, cũng không cần nộp tiền bảo lãnh.” “Ngài Phác, Cảm ơn anh” Tiền Gia Hân kiêu ngạo kéo tay Phác Anh Long: “Vẫn là anh có tác dụng” Phác Anh Long khẽ nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ nhìn chäm chấm Diệp Phi đang đi tới gần. “Anh không sao chứ?” Đường Nhược Tuyết thấy Diệp Phi chẳng hao tổn gì dù là một cọng tóc, nỗi lo lắng trong mắt lập tức biến mất, khóe miệng khẽ nhếch lên một nỗi oán trách. Mặc dù cô biết rõ Diệp Phi sẽ giải quyết dấu vết xung đột, nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng trong lòng, nếu không thì cô cũng sẽ không bảo mấy người Tiền Gia Hân giúp đỡ. Diệp Phi cười gật đầu: “Không sao” Một cô gái đeo hoa tai đứng bên cạnh Tiền Gia Hân, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Không sao là tốt, còn không cảm ơn ngài Phác đi?”