Chương 2046: Ông ta dùng ngón tay bóp tàn thuốc, rồi quắng tàn thuốc vào thùng rác Diệp Phi chợt nhận ra đó chính là lời nói chuyện phiếm của Hàn Kiếm Phong với bố mình.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé! Sau đó, anh ta lại thu mắt và nhìn vào một chiếc Mercedes-Benz đang đậu bên kia đường. Chiếc Mercedes-Benz dừng lại một lúc vẫn chưa tắt máy, dừng một cách yên tĩnh bên đó. Bên trong còn có người, người ngồi trên ghế lái cũng có chút quen thuộc, giống như Hổ Nựu Sở Thanh. Chỉ là chiếc xe trông có vẻ trơ trọi, nhưng lại mang đến cho Diệp Phi một cảm giác sâu lắng, giống như một khi lại gần sẽ bị hút vào. “Được rồi, không nghĩ nữa, đi vào uống thêm vài ly, ngủ một giấc thật ngon, sau đó tỉnh dậy chủ động giải quyết vấn đề” Diệp Phi còn định nhìn thêm vài lần nữa, sau khi Diệp Vô Cửu liếc nhìn chiếc Mercedes-Benz, ông ta khoác vai Diệp Phi rồi nói. Diệp Phi gật đầu rồi đi vào. “Ba, vừa nãy người đó chính là Diệp Phi” Đúng lúc này, trên chiếc Mercedes-Benz, Hổ Nựu vừa cầm vô lăng vừa nói với một ông già mặc bộ đồ Đường ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu: “Đúng rồi, ông nội, người đó chính là Diệp Vô Cửu, cháu nhớ rồi, lúc trước cùng uống rượu ở phòng sách của ông” Hổ Nựu tò mò hỏi: “Ông ta là bạn cũ của ông, sao ông không đến hỏi thăm một tiếng” “Hàn Giang cô ảnh, giang hồ cố nhân, tương phùng hà tất tẳng tương thức” Ông lão mặc đồ Đường nhìn bóng lưng của Diệp Vô Cửu khẽ thở dài: “Đi thôi, chúng ta đi Hằng Điện” Khi trời gần đến khuya, khi bài hát kết thúc, Trịnh Tuấn Khanh và những người khác lần lượt rời đi. Tống Hồng Nhan đã ở lại rừng Kim Chỉ qua đêm, mặc dù không uống nhiều nhưng cô đã rất mệt sau một ngày lăn lộn, sau khi đi tắm xong cô liền đi ngủ. Trái lại, Diệp Phi vẫn còn thức. Sau khi tắm xong, anh ngồi trên ghế xích đu ở sảnh, châm điếu thuốc mà Diệp Vô Cửu đưa cho, tìm bật lửa để châm. Chỉ là mới nghe tiếng bật lửa thì từ trong miệng đã nhả ra hơi khói. Diệp Phi chưa kịp phản ứng thì một bàn tay nhỏ đã giật lấy điếu thuốc. Diệp Phi ngẩng mặt lên nhìn Tô Tích Nhi: “Trả lại điếu thuốc cho tôi.” Tô Tích Nhi của ngày hôm nay mặc một chiếc áo gilê trắng và quần tây đen ở phần th@n dưới. Quần tây hơi bó, hai ống quần thẳng tắp, cổ chân mảnh khảnh bước trên một đôi giày thể thao sạch sẽ, rất trẻ trung và năng động “Hút thuốc không t Tô Tích Nhi tuy sợ Diệp Phi nhìn chäm chăm nhưng vẫn ngoan cố giấu điếu thuốc sau lưng: “Đêm nay anh đã uống rất nhiều rượu rồi, nên không thể hút thuốc nữa” Diệp Phi không hề tức giận mà nói: “Anh chỉ cầm chơi chút thôi rồi trả lại cho em ngay” Tô Tích Nhi vẫn lắc đầu: “Không được” Diệp Phí ngồi thẳng dậy: “Em muốn quản anh? Trả lại cho anh” Tô Tích Nhi liền vò điếu thuốc thành đống vụn. “Tô Tích Nhi, em càng ngày càng ngang ngược” Diệp Phi tức trào máu: “Ngày nào đó anh sẽ gả em vào nơi khi ho cò gáy, để em cả đời cũng không ra được” “Đừng gây hấn với em, được không?” Tô Tích Nhi mím môi tỏ vẻ uất ức, rồi dùng đôi mắt hoa anh đào trong suốt như nước, cô nhìn Diệp Phi kiên quyết nói: “Nếu anh hứa với em là không bao giờ hút thuốc nữa, em đồng ý gả vào chốn khỉ ho cò gáy”