Chương 2063: “Gặp qua Tuần Sự Diệp, gặp qua Hội trưởng Viên.” “Hội trưởng Viên, ông Miêu bọn họ đến mười phút trước rồi, còn có Trưởng lão Đoan Mộc Xương đi cùng.” Trước khi Diệp Phi (Phàm) đi theo Viên Thanh Y vào hội trường, một người phụ nữ mặc áo vàng đã nghênh đón anh và kính cẩn báo cáo với hai người: “Đang đợi ở sảnh, ông Miêu rất tức giận khi thấy anh không có mặt ở đó. Bàn đã bị đập vỡ thành hai mảnh.” Cô thấp giọng nói: “Đoan Mộc Xương Trưởng lão cũng có chút không vui, nói hai người không biết tôn trọng bề trên.” “ Trưởng lão Đoan Mộc Xương cũng ở đây?” Viên Thanh Y khẽ cau mày, sau đó nói với Diệp Phi (Phàm): “Ông già trong nguyên lão các, Vũ Minh Vu Y ngày xưa, Miêu Thành đưa lên, có chút đạo hạnh.” Diệp Phi (Phàm) chắp tay nói: “Bất kể cái gì là trưởng lão, gì là tộc trưởng, dám cậy già lên mặt trước mặt tôi, tôi sẽ không nên mặt người đó.” Nói xong, anh bước vào đại sảnh rộng mở. Hội trường rộng gần 100 mét vuông không có nhiều đồ trang trí, chỉ là vài bức tranh thư pháp và một vài bộ bàn ghế bằng tre, nứa, thậm chí không có cả một chiếc TV. Có vẻ đơn giản, nhưng phong vị cổ xưa, rất có sáng kiến. Đúng như lời người phụ nữ mặc áo vàng nói, cả hội trường hỗn loạn. Vài chiếc ghế rơi trên mặt đất, vài chiếc ly bị vỡ, và trên mặt đất vẫn còn một vài vết trà. Ở giữa, ngồi hai ông già với y phục kiểu Miêu nổi bật, một ông mập mạp, cao một mét sáu, khuôn mặt tròn xoe, không lộ vẻ vui buồn. Một người đàn ông cao một mét chín, khuôn mặt má heo, râu dê, nhưng trên mặt lộ rõ nếp nhăn, không hề tức giận, uy phong lẫm liệt. Còn có bảy tám trai gái đứng sau lưng họ, tư thế kiêu ngạo, thân thể cao ráo. Ở Long Đô Vũ Minh này, bọn họ luôn cảm giác ai cũng không để tâm trong mắt. Một trong những người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ, trên tay đeo cả chục chiếc vòng vàng, tự cao tự đại. Nếu không có lời giới thiệu của Viên Thanh Y, Diệp Phi (Phàm) cũng có thể phán đoán rằng lão d3 xồm là Miêu Thái Đấu, còn gã béo là Đoan Mộc Xương của Vũ Minh. “Lũ khốn, Diệp Phi (Phàm) và Viên Thanh Y đã đến chưa?” Nhìn thấy một người khác bước vào, Đoan Mộc Xương lại làm ồn, tức giận gầm lên: “Chúng ta đã đợi mười phút rồi. Chờ khi nào?” Hắn giọng điệu hỏi: “Thật sự là càng ngày càng láo xượt. Biết chúng ta sắp tới, không phải nên chờ trước sao?” “Lập tức cho chúng nó cút về với bà.” Miêu Thái Đấu càng thêm sát khí: “Nếu không tới nữa, lát nữa ta sẽ đập nát chúng nó như cái bàn này.” Vừa nói, anh ta vừa đập bàn, bàn tre nứt ra. Một đống mảnh vỡ. “Một cái bàn một trăm triệu.” Diệp Phi (Phàm) nhìn Miêu Thái Đấu, nhẹ nói: “Sau này nhớ đền tiền …” “Đồ khốn nạn, ai cho anh lá gan nói như vậy?” Nghe được có người dùng giọng nói này trêu chọc mình, gương mặt xinh đẹp của cô gái mặc đồ cổ trang phát lạnh hét lên một tiếng: “Muốn chết có phải không?” Những người còn lại cũng đằng đằng sát khí nhìn về phía Diệp Phi (Phàm) và Viên Thanh Y. “Phượng Dao, không được vô lễ.”