Chương 2068 “Bang…:” một tiếng thật lớn, Đoan Mộc Xương giống như quả pháo đụng vào tường, sau đó kêu r3n mà trượt xuống đất. Hàm răng ông ta cắn chặt ngồi dưới đất, vẻ mặt đau đớn không thôi, sau đó phun ra một ngụm máu tươi. Đám Phượng Dao giương mắt mà nhìn, hoảng sợ mà xem một màn này. “Chuyện này sao có thể?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé! Đoan Mộc Xương là một cao thủ, sao lại không chịu nổi một cú của Viên Thanh Y? Hay do Đoan Mộc Xương già rồi, hay do Viên Thanh Y quá lợi hại? Cùng lúc đó Phượng Dao càng thêm phẫn nộ và khinh bỉ đối với Diệp Phi (Phàm), đàn ông trống sau lưng phụ nữ, thật sự là đồ vô dụng. Viên Thanh Y đứng bên cạnh Diệp Phi (Phàm), giọng nói lạnh băng: “Tôi nói lại lần nữa, không ai được làm Diệp Phi (Phàm) bị thương.” Đoan Mộc Xương đứng lên rồi ngồi lên một cái ghế th ở dốc, sau đó nhìn chằm chằm Diệp Phi (Phàm) bọn họ nghiến răng nghiến lợi quát lên: “Viên Thanh Y, các cô chờ đấy, các người chắc chắn sẽ hối hận.” Ông ta chỉ lên trời mà thề: “Tôi chắc chắn sẽ đuổi các người ra khỏi liên minh võ thuật, khiến các người hối hận về chuyện gây ra ngày hôm nay.” Viên Thanh Y từ chối cho ý kiến mà cười. “Hối hận? Hối hận em gái ông!” Diệp Phi (Phàm) chậm rãi đi tới trước mặt Đoan Mộc Xương, ánh mắt mang theo sự trêu tức. Không đợi Đoan Mộc Xương phản ứng kịp, Diệp Phi (Phàm) đã giơ một chân lên, đá mạnh một cái về phía Đoan Mộc Xương. Đoan Mộc Xương cũng coi như là một cao thủ, lúc Diệp Phi (Phàm) lộ ra địch ý ông ta đã đề phòng trước, chỉ thấy ông ta dùng toàn lực phòng thủ. Chỉ là ông ta còn chưa kịp phòng thủ xong, thân thể chấn động, phần bụng đau xót, cả người cả ghế bịch một tiếng ngã xuống đất. “A…” Đoan Mộc Xương kêu thảm một tiếng, ngã chổng vó trên mặt đất, ghế cũng răng rắc một tiếng liền gãy, chật vật không gì sánh được. Diệp Phi (Phàm) cười nhạt: “Tôi muốn xem xem, ông làm thế nào để khiến tôi hối hận.” Đám Phượng Dao thấy thế càng tức giận, Diệp Phi (Phàm) này cũng quá vô sỉ, thừa dịp Viên Thanh Y đám Đoan Mộc Xương bị thương, liền tùy ý mà nhục nhã trưởng lão Đoan Mộc. “Diệp Phi (Phàm)!” Đoan Mộc Xương tức giận không thôi đứng lên quát: “Cậu dám ra tay với tôi?” Bị Viên Thanh Y đánh bị thương còn có thể chấp nhận, dù sao cũng là ông ta ra tay trước, nhưng bây giờ Diệp Phi (Phàm) đạp một phát, liền khiến ông ta cảm thấy rất mất mặt. “Bịch…” Diệp Phi (Phàm) cũng không có nuông chiều ông ta, lại đạp ông ta cú nữa. Đoan Mộc Xương nặng nề ngã xuống đất, cả người đều là nước trà, nhìn chật vật vô cùng, ông ta vừa phẫn nộ vừa tuyệt vọng. Hai lần ông ta đều thấy Diệp Phi (Phàm) sắp ra tay, nhưng vẫn không đỡ được cú đá của Diệp Phi (Phàm) như cũ. “Diệp Phi (Phàm), cậu quá càn rỡ, quá kiêu ngạo.” Đoan Mộc Xương nắm chặt nắm tay: “Cậu không chỉ không coi bề trên ra gì, còn vô cớ đánh người, tôi sẽ kiện cậu với Cửu Thiên Tuế.” “Vô cớ đánh người?” Diệp Phi (Phàm) tiến lên một bước cười nhạt nhìn Đoan Mộc Xương, còn không chút khách khí đưa tay vỗ mặt ông ta: “Ông là nguyên lão của Nguyên Lão Các, tôi là tuần sứ đứng đầu, toàn bộ võ minh, ngoại trừ Cửu Thiên Tuế ra, tôi chính là lớn nhất.” “Ông ăn no rửng mỡ mà đi chống lưng cho chuyện của Miêu Thái Đấu, đi tới Long Đô mà làm vỡ tách trà thì cũng coi như xong đi, thấy tôi xuất hiện ông còn dám ngồi bình thản tôi cũng bỏ qua.” “Nhưng ai cho ông lá gan, nhiều lần rít gào vào mặt tôi?”