Chương 2081 “Ăn cơm xong, ông ta đánh một ván mạt chược, đánh đến mười một giờ mới rời đi.” “Sau khi đánh bài xong, ông ta theo thói quen mà dạo bộ ở công viên Thái Hồ gần biệt thự, kết quả lần này vừa đi liền không hề quay trở lại.” “Người nhà bắt đầu nghĩ rằng ông ta có chuyện nghiêm chỉnh cần làm, bình thường Đoan Mộc Xương cũng là đi sớm về trễ, nên cũng không đi tìm quá nhiều lần.” “Nhưng mà người nhà đợi đến rạng sáng một giờ cũng không hề có tin tức, hai người vệ sĩ bên người cũng mất liên lạc, bọn họ liền báo cảnh sát đi tìm Đoan Mộc Xương.” “Kết quả phát hiện đám người Đoan Mộc Xương bọn họ trong bụi cỏ ở công viên Thái Hồ, ba người đều bị người khác đâm xuyên qua yết hầu dẫn đến mất mạng.” “Đoan Mộc Xương cũng chết rồi, nhưng người nhà không thể chấp nhận được, làm thế nào cũng phải chuyển đến đây cấp cứu một phen.” “Tôi nhìn thấy bọn họ bị giết chết bằng một chiêu, lại nghĩ đến chúng ta từng xảy ra mâu thuẫn với Đoan Mộc Xương, liền nhanh chóng thông báo cho cậu đến xử lý.” “Việc này một khi không được xử lý tốt, thì chúng ta sẽ bị vấy nước bẩn.” Trên khuôn mặt của Viên Thanh Y hiện lên một nét lo lắng: “Hơn nữa cậu là phái viên đầu tiên, còn quản lý phòng chấp pháp, cũng cần phải can thiệp vào việc này.” “Đúng rồi, tôi còn để người chụp lại một vài hình ảnh ở hiện trường, cùng với vết thương dẫn đến cái chết của Đoan Mộc Xương bọn họ.” Cô ta chọn ra mười mấy tấm hình từ trong điện thoại, sau đó chuyển đến Diệp Phi (Phàm). “Một chiêu lấy mạng?” Diệp Phi (Phàm) vừa mở điện thoại kiểm tra, vừa lộ ra vài nét khó hiểu. “Tuy rằng bản lĩnh của Đoan Mộc Xương không bằng tôi và cô, lại hơi thiên về tay nghề chữa bệnh, nhưng mà đánh một hai trăm người đàn ông dũng mạnh cũng không có vấn đề dì.” “Hưng thủ giết người chỉ bằng một chiêu, còn là liên tiếp giết ba người, điều đó hơi biến thái.” “Ít nhất, tốc độ ra tay của gã ta còn nhanh hơn phản ứng của ba người họ.” Tiếp đó anh híp mắt mà xem kĩ bức ảnh, trong bức ảnh, yết hầu của ba người Đoan Mộc Xương bọn họ đều tung tóe máu, ngã trên mặt đất, hai người phía trước một người phía sau. Trong tay của Đoan Mộc Xương có thêm một khẩu súng ngắn, nhưng chốt an toàn của khẩu súng chỉ mới mở được một nửa. Hai người vệ sĩ của Đoan Mộc cũng sờ đến vũ khí ở thắt lưng. Ba người đều có vẻ mặt kinh ngạc, như gặp phải kẻ địch lớn vậy, thế nhưng căn bản không hề có cơ hội tấn công. “Đây là một cao thủ đấy.” Diệp Phi (Phàm) nhỏ tiếng cảm thán một câu: “Dường như là giết ba người này ngay tức khắc.” “Thật sự rất lợi hại.” Viên Thanh Y tiếp lời: “Không chỉ ra tay một cách hung bạo, mà vũ khí được sử dụng cũng rất kỳ lạ, đến bây giờ tôi cũng không phán đoán ra được vũ khí của đối phương là gì.” Diệp Phi (Phàm) nghe thấy lại mở to con mắt ra, xem xét vết thương của ba người một lần nữa. Vết thương không đều nhau, không giống đao cũng không giống kiếm, càng giống như là do que sắt đâm thành. Nhưng mà nó lại không độ trơn nhẵn và bằng phẳng của que sắt, vô cùng thô, cũng cực kỳ chết người. “Cành cây, đây là vết thương do cành cây đâm thành.” Diệp Phi (Phàm) cố gắng suy nghĩ, sau đó lại vỗ đầu đến ra tiếng: “Lúc trước Thẩm Thiên Sơn cũng là bị giết như vậy đấy.” “Thẩm Thiên Sơn?” Viên Thanh Y thì thào nói: “Ông ta cũng là bị cành cây đâm chết? Vết thương này nhìn trông rất giống, nhưng điều này cũng quá hung tợn rồi.”