Chương 2086 “Từ mười một giờ rưỡi đến mười hai giờ năm phút, tôi còn ở nhà họ Đường trò chuyện với Đường Nhược Tuyết, còn pha cho cô ấy một ly sữa.” “Mười hai giờ mười phút, tôi mới rời khỏi biệt thự nhà họ Đường, uống rượu ở quán bar 0 độ đến một giờ, người làm chứng là Cao Tĩnh.” “Mặc dù biệt thự nhà họ Đường chỉ cách công viên Thái Hồ ba ki lô mét, nhưng năm phút không thể nào đủ để tôi giết người sau đó lại chạy trốn khỏi công viên Thái Hồ.” “Nếu không tin, anh có thể hỏi Đường Nhược Tuyết xem lúc đó tôi có ở nhà cô ấy hay không…” Anh ấy dựa vào ghế, sau đó đưa cho nhân viên thẩm tra một dãy số: “Đây là số điện thoại của cô Đường, các anh có thể tìm cô ấy làm chứng.” Nhìn thấy Diệp Phi (Phàm) vô cùng tự tin như vậy, sắc mặt của Miêu Thái Đấu và Đoan Mộc Thanh sa sầm lại, người trong đoạn ghi hình camera quan sát thật sự không phải là Diệp Phi (Phàm)? Tổ trưởng đội thẩm tra chịu trách nhiệm vụ án hơi nghiêng đầu. Anh ấy và hai nhân viên thẩm tra đồng thời đứng dậy, đi vào phòng nghỉ bên cạnh gọi điện thoại lấy chứng cứ. Ba phút sau, nhóm cảnh sát trưởng chuyên án trở lại phòng họp: “Anh Diệp, ngại quá, cô Đường nói rằng chưa từng gặp mặt anh…” “Ầm——” Trời vẫn chưa sáng, cửa lớn biệt thự nhà họ Đường vang lên một tiếng, hai cánh cửa sắt bị va trúng. Sau đó, một chiếc Audi màu đen rồ ga tiến vào. Mấy tên bảo vệ không kịp tránh đã bị ngã ra đất, mấy con chó săn sủa oẳng oẳng, thím Ngô vừa đi mua rau về cũng sợ sệt né tránh. Mười mấy tên vệ sĩ của nhà họ Đường thấy vậy kinh ngạc kêu lên, vừa hô hào đồng bọn hỗ trợ, vừa bao vây chiếc Audi. Hơn một chục khẩu súng dường như đều cùng lúc lên đạn. Chỉ là chiếc Audi màu đen không tuỳ tiện va vào nữa, vừa chạy ngang qua cửa của toà nhà chính thì cửa xe liền mở ra, một người phụ nữ mặc sườn xám bước ra với vẻ mặt lạnh lùng. “Đường Nhược Tuyết cút ra đây cho tôi!” Viên Thanh Y khinh thường những khẩu súng đen kìn kịt của những tên vệ sĩ nhà họ Đường, nhấc chân đá bay con chó săn đang bổ nhào qua, sau đó hô lớn về phía cửa của tòa nhà chính. “Ai ở bên ngoài làm càn?” Không đợi vệ sĩ kịp lên tiếng, sảnh lớn đã truyền đến một giọng nói ngạo nghễ. “Mới sáng sớm mà đã ồn ào gì thế?” Đường Nhược Tuyết vừa mới tắm xong, thay một bộ đồ màu đen thì nghe thấy bên ngoài có tiếng loảng xoảng lớn, sau đó có tiếng xe rồ ga còn có tiếng người hô hào ầm ĩ. Tâm trạng vốn đã không vui, vừa lau khô mái tóc dài vừa đanh mặt bước ra. “Viên Thanh Y?” Đường Nhược Tuyết cũng biết Viên Thanh Y, bởi vì Miêu Kinh Vân kẻ địch chung này, có người giới thiệu cho hai người cùng hợp tác đối phó, vì vậy cũng hiểu rõ về đối phương. Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ khí thế hung hãn của cô ấy, còn không hề kiêng kỵ đến nhà họ Đường làm càn một cách ngang ngược, Đường Nhược Tuyết cũng nổi giận nói: “Hội trưởng Viên, hình như tôi không có đắc tội gì với cô nhỉ?” “Mới sáng sớm cô đã lái xe tông vào cửa, còn xẵng giọng lớn tiếng, không cảm thấy quá đáng sao?” Gương mặt xinh đẹp của cô đanh lại: “Hôm nay cô làm sao cũng phải cho tôi một lời giải thích.” “Tôi va vào cửa chính là đã nể mặt cô lắm rồi.” Ánh mắt của Viên Thanh Y rất ác liệt: “Nếu như Diệp Phi (Phàm) không ngăn tôi tìm cô thì tôi sớm đã cho cô hai bạt tai rồi.” “Diệp Phi (Phàm)?” Sắc mặt Đường Nhược Tuyết bắt đầu trở nên khó coi: “Là Diệp Phi (Phàm) bảo cô đến khiêu khích sao?”