Chương 2091 Ánh mắt ông ta bỗng trở nên gian ác: “Tát vào mặt tôi như thế nào thì tôi khiến hắn quỳ xuống cầu xin tha mạng như thế đó.” Phượng Dao cung kính cất lời: “Ngài Miêu anh minh.” “Được rồi, tôi đi nghỉ ngơi một chút, dây dưa cả một buổi tối mệt sắp chết rồi.” Miêu Thái Đấu uống một hơi hết tách trà, ra lệnh cho Phượng Dao: “Cô tổng hợp lại tình hình, sau đó nói cho Miêu Kim Qua biết, rồi lại liên lạc với cậu chủ Đoan Mộc Thanh và vài người bạn cũ của tôi, nói là buổi tối tôi mời họ dùng cơm.” “Tôi muốn tranh thủ thời cơ, dồn Diệp Phi (Phàm) vào chỗ chết. Nói xong, ông ta chắp hai tay ra sau, đi về phía căn phòng ở trên lầu hai. Đám người Phượng Dao nhanh chóng đi sắp xếp mọi việc. “Vù——” Miêu Thái Đấu đến phòng ngủ, đẩy cửa bước vào, cửa vừa mở, sát khí liền xuất hiện. Miêu Thái Đấu nổi da gà, lông tóc dựng đứng. Đánh hơi thấy mùi nguy hiểm ông ta hét lên một tiếng, hai chân lùi lại về phía sau. “Phốc——” Chỉ là ông ta mới lùi nửa bước đã khựng lại. Một con dao đâm thẳng vào yết hầu của ông ta. Một dòng máu tươi ứa ra ngoài. Cho đến lúc ngã xuống đất vẻ mặt của ông ta vẫn vô cùng căm uất, hình ảnh cuối cùng lọt vào mắt là một gương mặt thật thà và hiền lành… “Cậu đúng là khách quen đó!” Lúc Miêu Thái Đấu ngã ra chết ở hành lang, cùng lúc đó Dương Kiếm Hùng đang đi vào phòng họp của cục cảnh sát, nhìn thấy Diệp Phi (Phàm) đang ăn mì ăn liền, anh ta nở một nụ cười bất lực: “Có phải cậu cảm thấy thức ăn ở cục cảnh sát rất ngon hay không, nếu không sao lại ba lần bốn lượt vào đây rồi?” Anh ta đặt một ly cà phê Starbuck bên cạnh chỗ Diệp Phi (Phàm), chính là loại Capuchino mà Diệp Phi (Phàm) thích uống. “Tôi cũng không muốn đến, mì ăn liền chỗ này của các anh chỉ có vị thịt bò cay, ăn nhiều dạ dày rất khó chịu.” Diệp Phi (Phàm) gắp một thìa mì ăn liền, mỉm cười: “Chỉ là đến hay không đến không phải chỉ dựa vào tôi nói là được, quá nhiều người phí công phí sức để đưa tôi vào đây.” “Nếu tôi không vào trong đây thăm thú, làm sao đền đáp lại tâm huyết của bọn họ được?” “Hơn nữa tôi muốn kiểm tra thử bản lĩnh của nhân viên thẩm tra các anh, xem thử các anh có thể trả lại sự trong sạch cho người không may này được hay không.” “Nếu như không thể rửa sạch tội danh của tôi, thì điều đó chứng tỏ tố chất của phía cảnh sát không ổn, anh phải chỉnh đốn lại đội ngũ đàng hoàng.” Anh ấy cho mì vào miệng, nói năng vẫn rất hùng hồn, không hề mảy may lo lắng về tình huống hiện tại của bản thân. “Quả nhiên có khí phách tướng quân, bên ngoài đòi giết đòi đánh cậu vậy mà cậu lại hoàn toàn không hề nao núng.” Dương Kiếm Hùng ngồi xuống phía đối diện của Diệp Phi (Phàm), cười nói: “Còn bày ra thái độ muốn kiểm tra đội ngũ cảnh sát.” “Sớm biết như vậy, tôi sẽ không kết thúc kỳ nghỉ sớm để nhanh chóng quay trở lại.” Anh ta nâng một tách hồng trà cất lời: “Để cậu từ từ kiểm tra…” “Tôi không định nhờ vả vị thần thánh anh đây đâu, bởi vì Đoan Mộc Xương vốn dĩ không phải là do tôi giết, trong lòng tôi không hề căng thẳng chút nào cả.”