Chương 2093 “Chỉ cần anh phạm một lỗi sai hoặc sơ suất hoặc lộ sơ hở, bọn họ nhất định sẽ kiện cáo luôn cả anh.” Giọng nói của Diệp Phi (Phàm) rất bình thản nhưng lại khiến Dương Kiếm Hùng vô cùng thán phục. Cuối cùng, Dương Kiếm Hùng nhẹ nhàng gật đầu: “Cậu đoán không sai, Miêu Thái Đấu bọn họ đã dồn hết sức lực vào chuyện này.” “Bọn họ không chỉ tận dụng tài nguyên cả đời nhà họ Miêu, còn tự mình đi mời mấy vị lão làng ra mặt.” “Tuy rằng mấy vị lão làng đó đã sớm nghỉ hưu, đã chín mươi tuổi, ăn cơm còn run tay không vững, nhưng tư cách và thân phận rất có tiếng.” Anh ta cũng thẳng thắn: “Cộng thêm việc Đoan Mộc Xương là Võ Minh nguyên lão, vì vậy vụ án này không thể xảy ra sơ sót nào.” “Anh hãy giải quyết việc chung trước đi.” Diệp Phi (Phàm) bưng ly cà phê thổi nhẹ: “Tôi không giết người, tôi không tin bọn họ có thể đánh chết được tôi.” “Được rồi, cậu có bản lĩnh là tốt.” Dương Kiếm Hùng cũng ngồi thẳng dậy: “Vụ án này tôi sẽ tự mình theo sát, tôi phải xem thử, hung thủ đứng đằng sau còn có thể bày ra được trò gì.” “Đúng rồi, cậu cảm thấy hung thủ là vì mục đích gì?” Anh ta bỗng hỏi một câu: “Đang yên đang lành hắn vu oan giá hoạ cho cậu làm gì?” “Muốn tôi chết đó…” Diệp Phi (Phàm) bật cười, sau đó lại lắc đầu: “Nhưng mà cũng không đúng, hắn chắc hẳn cũng biết bản lĩnh của tôi, giết người giá họa thế này không thể hại chết được tôi, không phải tôi giết thì chính là không phải tôi giết.” “Đơn thuần chỉ muốn khiến tôi chịu ấm ức? Mục đích này có phần quá đơn giản.” “Nói thật thì tôi quả thật không hiểu ý đồ thật sự của đối phương.” “Nhưng mà so với mục đích của hung thủ, tôi càng tò mò hơn về khả năng nắm bắt tình báo và chi tiết của hắn.” “Hung thủ làm sao biết được giữa tôi và Miêu Thái Đấu cùng Đoan Mộc Xương có xung đột?” “Hắn lại làm sao biết được hôm đó tôi mặc đồ gì, mang giày gì? Làm sao biết được Đoan Mộc Xương vào thời điểm đó sẽ đi công viên Thái Hồ tản bộ?” “Hơn nữa đối phương còn canh đúng lúc camera quan sát ở biệt thự nhà họ Đường bị hư và Đường Nhược Tuyết sẽ là một nhân chứng thời gian yếu thế.” Não của Diệp Phi (Phàm) nhảy số rất nhanh: “Ngày hôm đó hung thủ chắc chắn đã theo dõi tôi, thời gian cũng khá dài, điều đáng kinh ngạc là tôi lại không hề cảm nhận được sự tồn tại của hắn.” “Điều này chứng tỏ đối phương cũng là cao thủ thâm tàng bất lộ.” Dựa vào trình độ của Diệp Phi (Phàm), nếu như bị người bình thường theo dõi chỉ sợ rất nhanh đã nhận ra. Dương Kiếm Hùng do dự cất lời: “Biết được nhiều chi tiết như vậy, có khi nào là người thân cận của cậu?” “Điều này làm sao có khả năng?” Diệp Phi (Phàm) không hề do dự lắc đầu: “Hôm đó, người tôi đã từng tiếp xúc, có thể xem là người thân cận của tôi, còn biết rõ tình hình, chỉ có Viên Thanh Y và Đường Tam Quốc.” “Anh chắc không cho rằng là Viên Thanh Y hay anh Đường giết người đó chứ?” “Điều này vốn dĩ là không thể nào.” “Viên Thanh Y còn không biết tôi đến nhà họ Đường, cũng không có khả năng làm hỏng camera quan sát, vả lại cô ấy cũng sẽ không hại tôi.” “Anh Đường… tạm thời không nói đến việc anh ấy tay trói gà cũng không chặt, cho dù là cao thủ, anh ấy cũng không biết giữa tôi và Đoan Mộc Xương có hiềm khích…” Diệp Phi (Phàm) cau mày nhẹ: “Có lẽ là có một tên xấu xa đang âm thầm theo dõi tôi, nói không chừng là Miêu Kim Qua làm ra.”