Chương 2121: Diệp Phi (Phàm) nói chuyện với Đường Thạch Nhĩ cũng không có chút tôn trọng nào cả: “Tôi ở đây, mặt mũi to lớn của mấy người cũng không quan trọng bằng việc tôi báo thù cho Tống Hồng Nhan đâu.” Vẻ mặt Đường Nhược Tuyết rối rằm nhìn Diệp Phi (Phàm), biết anh có ý che chở cho mình nên sự phiền muộn trong lòng cũng tan đi không ít. Cô cũng không tiếp tục khuyên nhủ Diệp Phi (Phàm) cái gì nữa, dính đến Tống Hồng Nhan mà cô lại cố ngăn cản thì Diệp Phi (Phàm) tuyệt đối sẽ không cho cô chút mặt mũi nào. “Thằng nhóc kia, cậu mới nói cái gì?” “Cậu lặp lại lần nữa xem, có tin chúng tôi sẽ giết chết cậu ngay không?” “Biết hôm nay là ngày gì, chỗ này là chỗ nào không hả? Cậu làm càn ở đây thì tôi sẽ cho cậu nằm vật ra ngoài đấy.” Nhìn Diệp Phi (Phàm) ngang ngược như vậy, mấy nhóm con cháu Đường Môn giận tím mặt, ồn ào quát tháo Diệp Phi (Phàm), còn chuẩn bị làm lớn chuyện ra. “Người trẻ tuổi, cậu tới chỗ tôi ngang ngược có phải không nhìn ngày tốt không?” Đường Thạch Nhĩ phất tay ngăn nhóm con cháu đang kêu gào lại, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Diệp Phi (Phàm): “Không biết hôm nay là ngày kiêng kỵ chôn cất sao?” Ông ta không hề kiêng kị mà uy hiếp, khiến cho Đường Nhược Tuyết phải nheo mắt lại mà Đoan Mộc Thanh lại đang cười trên nỗi đau của người khác. Ở đây có không ít quý cô cùng trêu tức nhìn vào Diệp Phi (Phàm), Đường Thạch Nhĩ nổi giận thì hôm nay chính là ngày thảm của Diệp Phi (Phàm). “Ngày lành của tôi khác biệt với ngày của ông.” Trên mặt Diệp Phi (Phàm) không có chút e ngại nào cả, nhìn nhóm người Đường Thạch Nhĩ hung hăng thì mở miệng: “Ngày lành của tôi nói cho tôi biết, hôm nay tôi chính là vua, thần cản giết thần quỷ cản giết quỷ, Đường Môn dám ngăn cản thì tôi cũng sẽ dẫm lên như vậy.” Ngón tay của anh chỉ Đoan Mộc Thanh trên đài cao nói: “Người này, tôi nhất định phải phế bỏ, là Diệp Phi (Phàm) tôi nói.” “Ai cho cậu lá gan nói như vậy hả?” Đường Thạch Nhĩ tức quá thành cười: “Người trẻ tuổi có chút thành tụy liền kiêu ngạo bướng bỉnh có thể hiểu được, nhưng người cuồng vọng như cậu thì chính là kẻ không biết sống chết.” “Tôi chỉ cần ra lệnh thì liền có thể giết chết cậu tại chỗ này, cậu có tin không?” Lúc nói những lời này, mười mấy khẩu súng ló ra trước một chút nữa, nặng nề chĩa vào Diệp Phi (Phàm). Khóe miệng Đường Nhược Tuyết hơi kéo đi lên phía trước ngăn cản trước họng súng nói: “Chú Thạch, có việc gì thì bàn bạc với nhau là được, không nên động dao động súng.” “Đường Nhược Tuyết!” Gương mặt già nua của Đường Thạch Nhĩ nhăn lại quát lớn: “Hôm nay đại hội Thương Minh là do Đường Môn phụ trách, cháu cũng được coi là một thành viên của Đường Môn, vậy sao cháu có thể chìa một chân ra ngoài như vậy?” “Cháu muốn vì chồng trước của mình mà trở mặt với Đường Môn sao? Cháu muốn Đường Môn mất hết mặt mũi trở thành trò cười cho cả thành phố này sao?” “Chú không ngại xử lý luôn cả cháu đâu, nhưng cháu muốn chết thì trước hết hỏi thử Đường Tam Thủy một chút đi.” Ông ta không chút nào nể mặt Đường Nhược Tuyết: “Hỏi thử ông ấy, có phải chết rồi không.” Đường Nhược Tuyết buông ra một câu: “Chú Thạch Nhĩ, cháu không có ý này…” “Không có ý này thì có ý gì hả?” Đường Thạch Nhĩ sầm mặt lại: “Không có chút quy củ nào, cháu biến ngay cho chú.” Ông ta đưa ra một bàn tay.