Chương 2138 Đường Nhược Tuyết hơi nhíu mày: “Vấn đề là ở đâu? Sợ tôi không trả được lãi sao? Bảy tỷ một tháng, tập đoàn Nhược Tuyết thế nào cũng kiếm ra được số tiền này.” “Tất nhiên là tôi tin rằng tập đoàn Nhược Tuyết có thể kiếm được số tiền này.” Tần Thế Kiệt nở nụ cười dịu dàng nhắc nhở Đường Nhược Tuyết về cạm bẫy ẩn chứa trong đó: “Nhưng trong trường hợp tài khoản mà ngân hàng Đế Hào liên kết với cô từ chối nhận tiền của cô? Hay có chuyện gì đó mà tiền lãi không thể chuyển đi được thì sao? Có thể ngân hàng Đế Hào sẽ tự mình báo cáo việc rửa tiền đối với tài khoản đó và để Interpol đóng băng điều tra từ năm ba tháng. Đến lúc đó cô trả lãi bằng cách nào? Ngay cả khi cô nhận thấy rằng mình không có thể trả lãi qua hệ thống và bay đến Singapore để trả bằng tiền mặt, người ta cũng có vô số cách để trì hoãn cô trong hai tháng. Các điều khoản của hợp đồng không nói rằng ngân hàng Đế Hào phải chịu trách nhiệm cho tình huống này, mà chỉ là nói trường hợp cô không chuyển tiền vào tài khoản được chỉ định đúng hạn. Vì vậy hợp đồng này chính là cái hố do Đoan Mộc Thanh đào, mục đích là để nuốt chửng núi Vân Đỉnh. Phương thức này cũng giống như hình thức vay tiền trong khuôn viên trường đại học, khi nữ sinh viên đại học muốn trả nợ thì bên kia tắt máy, cắt liên lạc khiến họ không trả tiền đúng hạn mà bị quá hạn. Và sau đó làm cho các khoản nợ trở thành những con số khổng lồ. Mánh khóe này cốt lõi chính là lừa đảo, nhưng nó rất hữu dụng. Hơn nữa, ngân hàng Đế Hào có một đội ngũ luật sư thủ đoạn hạng nhất, ngay cả các điều tra viên quốc tế cũng không thể làm được gì họ cả. Nếu chúng ta kiện ra tòa, dù ở Singapore hay Trung Quốc, chúng ta sẽ bị thua nhiều hơn là thắng.” Anh nhìn Đường Nhược Tuyết khẽ thở dài: “Cô nên cảm ơn Cao Tĩnh đã xé bản hợp đồng đó đi.” Mí mắt Đường Nhược Tuyết nhảy lên, trong đáy mắt hiện lên một tia áy náy. “Có vẻ như tôi đã quá nóng lòng để có được ba trăm năm mươi tỷ. Tôi có lỗi với Cao Tĩnh, cũng không nên hiểu lầm cô ấy ra mặt vì Diệp Phi (Phàm). Ngày mai tôi sẽ đến chỗ cô ấy, tôi sẽ đích thân xin lỗi cô ấy, rồi tăng lương gấp đôi để mời cô ấy về.” Cô hạ quyết tâm mong được Cao Tĩnh tha thứ. “Tổng giám đốc Đường, không cần tìm Cao Tĩnh, cô ấy đã được tập đoàn Hồng Nhan mời về làm việc rồi. Tống Hồng Nhan gặp tai nạn, nhà máy dược phẩm Long Đô bị cháy, một mình Lâm Bách Thuận quá bận rộn nên Diệp Phi (Phàm) nhờ cô ấy chuẩn bị xây dựng nhà máy mới cho Bạch Dược Hồng Nhan.” Tần Thế Kiệt do dự: “Cô ấy nói buổi chiều sẽ đến nhận chức, cho nên Tổng giám đốc Đường không cần đi tìm cô ấy nữa.” “Cái gì? Cô ấy đến tập đoàn Hồng Nhan sao?” Đường Nhược Tuyết hai mắt lạnh lùng, nổi sóng, nhưng chợt nhận ra chuyện Cao Tĩnh bỏ đi là do mình làm, trách cứ cũng quá phũ phàng. “Cô ấy đã muốn vào tập đoàn Hồng Nhan lâu rồi đúng không? Bằng không sao có thể chạy nhanh như vậy?” Cô dựa vào ghế xoay nhìn phía trước là hàng ngàn ngọn đèn, nhưng không có ngọn đèn nào thuộc về Đường Nhược Tuyết cô. Cao Tĩnh luôn trung thành với cô, trước khi sa thải cô ấy, cô và tập đoàn Nhược Tuyết là tất cả đối với cô ấy. Tần Thế Kiệt thẳng thắn: “Là cô đuổi cô ấy đi, cô ấy vừa oan ức lại cô đơn, nhờ Diệp Phi (Phàm) an ủi và giao phó trọng trách cho cô ấy. Diệp Phi (Phàm) lúc trước đã giúp Cao Tĩnh rất nhiều, bây giờ lại muốn Cao Tĩnh giúp anh ấy điều hành xây nhà máy, Cao Tĩnh làm sao có thể không báo đáp ân tình này? Tất nhiên, điểm quan trọng nhất là những chiếc đinh đóng vào tường, không phải không rút ra thì sẽ không có chuyện gì.