Chương 2145 “Ngay cả dũng khí ứng đấu kẻ địch mạnh cũng không có, sao có thể gánh vác được tương lai của Trung Quốc?” Ông ta nhìn về phía Khổng Đào Lý: “Cho nên tôi kiến nghị, dù kết quả như thế nào, chúng ta cũng nên chọn tuyển thủ đi thi đấu.” “Lão Cung, ông hò hét khí thế, ông nghĩ rằng tôi và ông không tâm huyết, ông nghĩ tôi và ông không muốn đấu một trần à?” Phùng Trường Sơn đập bàn quát: “Nhưng ông cũng nên nhìn vào năng lực cách biệt của hai bên chứ.” “Tất cả mọi người đều nhìn số lần tỷ thí thì cũng biết đoàn Thiên Kiêu của Huyết Y Môn mạnh thế nào, bọn họ phải hơn tuyển thủ của chúng ta ít nhất một bậc.” “Mà lần này Huyết Y Môn lại âm hiểm thách đấu tuyển thủ chén thánh Hoa Đà, chúng mà ứng đấu thì đến chín phần là sẽ thất bại.” “Hôm nay không ứng đấu, không có nghĩ sau này không ứng đấu, chỉ là tránh đi đầu gió, để đợi lần khác khi thực lực đã mạnh hơn, lúc đó lại thách đấu cũng không muộn.” “Tâm huyết là quan trọng, nhưng lý trí quan trọng hơn.” “Năm đó nếu Việt Vương Câu Tiễn chỉ nói đến tâm huyết thì sợ rằng đầu đã rơi xuống đất chứ không phải nếm mật nằm gai, lưu danh sử sách.” “Tôi vẫn nói câu kia, từ chối thách đấu.” Phùng Trường Sơn cũng rất kiên quyết: “Hiện tại chịu một chút thiệt thòi cũng không có gì, ngược lại nếu trận đấu bị thua triệt để, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.” Ông cụ Cung cũng đập bàn: “Tôi vẫn giữ quan điểm, dũng khí quan trọng hơn kết quả.” “Được rồi, đừng cãi nhau!” Nhìn thấy hai người vì bất đồng quan điểm mà cãi nhau túi bụi, Khổng Đào Lý cảm thấy đầu đều to lên, ông ta phát tay để mọi người yên lặng lại. Sau đó ông ta hỏi Phùng Trường Sơn: “Lão Phùng, ông so sánh với thực lực của đội bên rồi? Còn lại mười sáu người, có mười hai người không đáng nhắc đến?” “Đúng vậy!” Phùng Trường Sơn thở dài một hơi: “Sau khi thi Hoa Đà Bôi cấp tỉnh, tôi tâm huyết dâng trào nên mới đi dự đoán quán quân.” “Tôi lấy ba mươi hai người từng cùng thi đấu, ca bệnh chữa khỏi, cùng với biểu hiện ở sân thi đấu tới bây giờ để làm một danh sách thống kê.” “Cuối cùng cho ra được một danh sách tương đối, đương nhiên trong trận đấu thì có thể có kỳ tích, chỉ là khả năng sẽ không quá lớn.” “Danh sách tôi tìm ra cho thấy mười sáu người thua trận này xếp hạng trong top hai mươi.” “Vì vậy, trong số mười sáu quán quân cấp tỉnh thắng trận, xác suất mười hai người thua cuộc là chín mươi chín phần trăm, và chỉ bốn người trong số họ có thể có đủ năng lực để đấu đấu.” Ông ta nhìn ông cụ Cung, thanh nhẹ một tiếng: “Không phải tôi không có dũng khí, mà là chênh lệch thật sự quá lớn.” Ông cụ Cung đang định lên tiếng thì lại bị Khổng Đào Lý phất tay ngăn lại, ông ta nói: “Bốn người nào có khả năng đấu đấu?” “Lạc Thần của Đông Hải, Bội Tát của Tây Tân Cương, Niêm Hoa của Nam Tây Tạng và Diệp Phi (Phàm) của Long Đô.” Phùng Trường Sơn nói ra bốn cái tên: “Bốn người này hợp tác lại thực sự rất mạnh, không phân biệt cao thấp đều xếp hạng top 4, nhưng người của Huyết Y Môn nhiều như thế, phần thắng thực sự nhỏ bé.” Đôi mắt ông cụ Cung đột nhiên sáng lên, vỗ đùi hô: “Đúng vậy, Diệp Phi (Phàm), sao tôi lại quên mất Diệp Phi (Phàm) cơ chứ.” “Lão Khổng, cả tôi và ông đều tận mắt chứng kiến năng lực của Diệp Phi (Phàm) rồi, cậu ấy tuyệt đối có thể đối lại với lời thách đấu của Huyết Y Môn.”