Chương 2150 “Phổi của tôi gần đây ngày càng đau nhức, nửa đêm thường bị đau mà tỉnh lại, buổi sáng cũng ho ra máu đen nhưng đi khám lại không hề kiểm tra ra điều gì bất thường gì.” “Đúng rồi mấy ngày trước tôi đi đám cưới, đã uống khoảng 300ml kết quả say cả ngày, mũi miệng còn chảy máu.” “Cậu mau nhìn một chút giúp tôi đi, hết bao nhiêu tiền tôi đưa cho cậu.” Nói đến đây Lâm Thu Linh lấy một xấp tiền lớn từ trong túi ra, đập bộp một tiếng ở trước mặt của Lạc Thần: “Mười nghìn tệ có đủ hay không?” Lạc Thần cau mày lại: “Dì à mời dì đi xếp hàng.” “Xếp cái rắm ý, trong từ điển của bà đây không hề có từ này.” Lâm Thu Linh rất không vui lại lấy ra thêm mười nghìn tệ nữa đập bộp xuống: “Mau chữa cho tôi đi nếu không tôi sẽ dỡ bệnh viện này của cậu.” Sau khi nhận được tiền ăn hỏi hai tỷ từ Diệp Phi (Phàm) lúc trước nên bà ta trở nên giàu có càng ngang ngược ngạo mạn hơn. Lạc Thần vẫn khách sáo và lễ phép nói: “Dì à, mời xếp hàng…” “Tôi nói lại lần nữa lập tức khám bệnh ngay cho tôi…” Lâm Thu Linh nổi giận: “Các người không phải khám bệnh miễn phí hay sao? Bây giờ tôi đã đưa tiền rồi các cậu còn muốn thế nào nữa?” “Khụ, khụ, khụ…” Bà ta vừa dứt lời hơi thở đứt quãng, vỗ mạnh một tiếng xuống bàn, miệng bắt đầu sùi bọt. Sau đó cả người không ngừng run lên, máu liên tục trào ra từ trong miệng và mũi, có một số tạp chất màu xám đen xen lẫn trong máu. Máu tươi nhầy nhụa khiến cho người khác nhìn thấy phải sợ hãi, tất cả bệnh nhân và người nhà đang đứng xung quanh đều la hét lùi lại. “Thu Linh, Thu Linh.” Lâm Tam Cô nhìn thấy cảnh này vội hét lên, bước tới ôm lấy cơ thể không ngừng lảo đảo của bà ta: “Em sao rồi? Em sao rồi?” “Bác sĩ lang băm này cậu hại chết em gái tôi rồi, tôi muốn các người phải đền mạng.” Bà ta tiến lên phía trước một bước rồi giáng một cái tát vào gương mặt điển trai của Lạc Thần. Một tiếng bốp giòn tan vang lên, trong thoáng chốc gò má của cậu ta đã hằn lên năm dấu ngón tay. Cậu ta hoàn toàn ngây người không nghĩ tới đám người Lâm Tam Cô lại ngang ngược như vậy. Trong viện dưỡng lão Đông Hải có ông lớn nào lại không đối xử tử tế với mình chứ? Bội Tát và Niêm Hoa bước tới khuyên nhủ theo bản năng: “Dì à, dì không thể đánh người được đâu…” “Bốp, bốp…” “Các cậu hại chết người sao tôi không thể đánh người chứ?” Lâm Tam Cô đột nhiên nổi giận cũng tặng cho hai người hai cái bạt tai, đánh đến độ má của Bội Tát và Niêm Hoa đều đỏ bừng. Rất nhiều bệnh nhân và người nhà có mặt tại đó đều tỏ ra phẫn nộ, muốn lên tiếng tố cáo sự ngang ngược của đám người Lâm Tam Cô, nhưng chỉ đành im lặng khi nhìn thấy họ giống như những người đàn bà đanh đá chua ngoa. Một khi chọc phải họ chỉ e rằng chính mình cũng không được yên thân. Bội Tát và Niêm Hoa che mặt lại mở to mắt đầy kinh ngạc. Cái tát này thực sự không thể ngờ tới đã vượt quá khả năng nhận thức của bọn họ. Bất kể là ở Tây Tân Cương hay Nam Tây Tạng, họ cũng giống như Lạc Thần đều được người khác ngưỡng mộ và coi như thần linh, nào đã phải chịu sự đối xử như này bao giờ? Vì vậy trong chốc lát không biết phải phản ứng ra sao? “Còn ngây người ra đó làm gì? Không mau cứu người đi.”