Chương 2162 Trong khi nói chuyện, Lâm Tam Cô còn mở chiếc túi xách Chanel trị giá mười vạn ra, đưa cho Đường Nhược Tuyết một vài tấm ảnh chụp X-quang và giấy chứng nhận y tế. Đường Nhược Tuyết hơi nhíu mày, nghi ngờ mẹ cô và Lâm Tam Cô gặp phải kẻ lừa đảo, toàn bộ bác sĩ nổi tiếng ở Long Đô đều bất lực, bác sĩ Lâm Tiểu Nhan giới thiệu lại lợi hại như vậy sao? Nhưng cô rất nhanh liền phát hiện ra, giấy chứng nhận y tế và ảnh chụp X-quang đúng thật là của Bệnh viện Nhân dân số 1, cũng xác nhận tình trạng phổi của mẹ đã được cải thiện. “Vị thần y bí ẩn này rốt cuộc là ai?” Đường Nhược Tuyết nắm chặt ảnh chụp X-quang truy vấn hỏi: “Bọn họ thật sự có lòng tin chữa khỏi cho mẹ của con sao?” Cô lo rằng thời gian bị trì hoãn, đến lúc đó bệnh tình nghiêm trọng không có cách nào chữa trị. “Không phải mẹ đã nói với con rồi sao, danh tính của người đó phải được giữ bí mật, nếu mẹ nói với con, mà vô tình bị rò rỉ ra ngoài, họ sẽ không chữa trị cho mẹ nữa.” Lâm Thu Linh vắt chéo chân trừng mắt nhìn Đường Nhược Tuyết một cái: “Về việc có thể chữa khỏi hay không, con hỏi thừa, không chữa được mẹ lãng phí thời gian tìm bọn họ làm gì?” Lâm Tam Cô cũng ngẩng đầu lên: “Yên tâm đi, bác sĩ đã nói, trong vòng nửa tháng sẽ chữa khỏi bệnh cho mẹ con.” Đường Nhược Tuyết hỏi tiếp: “Người đó muốn bao nhiêu tiền?” “Người đó không đòi tiền.” Gương mặt Lâm Thu Linh lộ rõ sự vui vẻ: “Vốn dĩ mẹ đã chuẩn bị sẵn một trăm vạn để mua tính mạng, nhưng không ngờ đến bác sĩ lại nói không cần tiền.” “Người đó nói mọi người có duyên gặp nhau thì coi như là bạn bè, bạn bè là bạn giúp tôi, tôi giúp bạn.” “Họ kiên quyết không nhận một trăm vạn của mẹ, chỉ nói rằng sau này cần thì sẽ đến tìm mẹ.” “Đúng rồi, họ còn tặng sen tuyết và các dược liệu quý khác để mẹ thanh lọc phổi, mẹ đã ra nhà thuốc của bệnh viện hỏi người quen, giá gần mấy chục vạn.” Cả mặt bà ta vui mừng: “Lần này đi khám bệnh thật sự phát tài rồi, không mất tiền, mà còn kiếm được mấy chục vạn.” Lâm Tam Cô cũng gật đầu: “Nên nói là kết được bạn tốt.” “Xem bệnh cho mẹ, không cần tiền, còn cho thêm mấy chục vạn?” Mí mắt của Đường Nhược Tuyết không khỏi giật giật: “Sao con lại cảm thấy không đáng tin cậy lắm? Vả lại hai người không cảm thấy, nhân tình mới là thứ đắc nhất sao? ” “Sự thật là như vậy, bệnh của mẹ đã khỏi một nửa, còn lấy được dược liệu trị giá mấy chục vạn.” Lâm Thu Linh rất là khinh thường: “Nhân tình, nhân tình tính là cái quỷ gì? Đối với mẹ, nhân tình to lớn tới cỡ nào cũng không bằng mười vạn.” “Mẹ, Tam Cô, con vẫn thấy rằng vị bác sĩ này không đáng tin cậy.” Ánh mắt Đường Nhược Tuyết càng thêm nghiêm trọng, giọng nói cũng trở nên lạnh hơn: “Nếu mẹ thật sự muốn bảo toàn mạng sống, thì hai người nên đến Kim Chi Lâm tìm Diệp Phi (Phàm), quỳ xuống cầu xin anh ấy, để anh ấy ra tay chữa trị cho mẹ.” “Chỉ cần Diệp Phi (Phàm) ra tay cứu chữa, thì mẹ mới có thể thực sự giữ được tính mạng.” “Anh ấy đã hứa, nếu Lâm Tam Cô quỳ một ngày một đêm, thì sẽ cho người đến chữa bệnh phổi cho mẹ.” “Đây là cơ hội mà con vứt hết mặt mũi xuống mới cầu xin được, một khi hai người lãng phí thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.” Trải qua nhiều chuyện và nhiều thất bại như vậy, Đường Nhược Tuyết đã biết được rằng trên đời này không có bữa cơm trưa nào là miễn phí cả. Nếu muốn có được một thứ gì đó, thì chắc chắn cũng cần phải trả giá thứ gì đó.