Chương :
Diệp Phi ngây người, sau đó lên tiếng hỏi: “Tôi không rõ lắm về chuyện ở biệt thự Vân Đỉnh, chỉ biết nó là một hạng mục đã bỏ hoang, bên trong có nội tình gì sao?”
“Không nói cho cậu biết.”
Tống Hồng Nhan hừ lạnh một tiếng: “Dù sao thì cậu cũng không được nhúng tay vào việc này, bên trong nước quá sâu, không có một người nào ở Trung Hải này dám đi vào…”
“Bùm…” Ngay lúc Diệp Phi đang vô củng hiếu kỳ thì đằng trước có một tiếng nổ vang lên.
Một chiếc Volkswagen Beetle đâm vào một chiếc xe dã ngoại cỡ lớn.
Thủy tinh bị nghiền nát, những tia lửa văng ra khắp nơi, những chiếc xe phía sau cũng đâm vào đuôi nhau, những tiếng bụp bụp vang lên không ngừng, mặt đường nhát thời trở thành một mảnh đại loạn.
Có mấy chiếc xe xông về phía xe của Tống Hồng Nhan và Diệp Phi.
“Cẩn thận…” Diệp Phi xoay tay lái của Tống Hồng Nhan, dễ dàng giúp cô tránh được máy chiếc xe không khống chế được kia, sau đó một cước dẫm phanh xe lại.
Chiếc Ferrari dừng gấp ở làn xe, không tổn hại một cọng tóc nào, chỉ là khuôn mặt của Tống Hồng Nhan thì đã đỏ bừng hết cả lên.
Chân trái của Diệp Phi không chỉ thắng phanh lại mà còn đè chặt vào mép váy cô, mang tới cho cô một trận nóng bỏng.
Xảy ra chuyện rồi, tôi xuống xem một chút.”
Diệp Phi lại không phát hiện ra sự mập mờ ở đây, nhanh chóng rút chân trái về rồi mở cửa xuống xe.
Rất nhanh Tống Hồng Nhan và Diệp Phi liền tới nơi xảy ra va chạm nghiêm trọng nhất.
Đầu xe chiếc Volkswagen Beetle gần như là bị đâm bẹp, còn bị kẹp hơn một nửa ở đằng sau chiếc xe dã ngoại, một người phụ nữ trẻ tuổi đang nằm ở buồng lái, máu chảy thành ròng, người thì đã hôn mê.
Mặt đất là một đống hỗn độn, mùi xăng vẫn còn loáng thoáng xung quanh và ngày càng nồng đậm.
Mà bên cạnh chiếc xe dã ngoại có vài người mặc đồ Trung Hoa đang đứng đó, có một người mũi khoằm đang cầm điện thoại gọi, bộ dáng vô cùng tỉnh táo và thờ ơ.
Vài người đồng hành với cậu ta cũng cười nói vui vẻ hoàn toàn không đem chuyện tai nạn xe cộ ra gì.
“Alo, xăng bị rỉ, chiếc Volkswagen Beetle có người bị thương.”
Diệp Phi hét lên với bọn họ một tiếng: “Các cậu chuyển chiếc xe dã ngoại đi một chút nếu không sẽ xảy ra án mạng đấy.”
“Cút đi, đừng có nhiều chuyện.”
Cậu thanh niên mũi khoằm cất điện thoại, chỉ Diệp Phi hét lên: “Chờ cảnh sát giao thông tới xử lý.”
Mây người đông hành của anh ta cũng trêu tức mà nhìn Diệp Phi.
“Mau, mau di chuyền xe đi.”
“Nếu không xe sẽ bốc cháy người bị thương sẽ gặp nguy hiểm…” Diệp Phi chạy tới bên cạnh chiếc xe Volkswagen Beetle, thấy mùi xăng ngày càng nòng đậm anh duỗi tay mở cửa xe thế nhưng xe đã bị biến dạng căn bản là không thể mở ra được.
Chỉ khi dịch chuyển chiếc xe dã ngoại kia ra thì mới lộ ra kính chắn gió và từ đó Diệp Phi mới có thể mà xông vào cứu người ra.
Diệp Phi lần thứ hai kêu lên: “Mau chuyển đi, sắp cháy rồi, sẽ chết người đấy.”
“Sống hay chết thì có liên quan gì tới tôi?”
Cậu thanh niên mũi khoằm chỉ Diệp Phi mắng to: “Phá hư: hiện trường, làm rối loạn trách nhiệm của người được phân, tôi giết chết anh…”
“Bếp…” Lời còn chưa nói hết Diệp Phi đã đi tới cho đối phương một cái bạt tai…
Cậu thanh niên mũi khoằm bị đánh bay xa bảy tám mét, gương mặt sưng lên hơn phân nửa.
Cậu ta giận tím mặt: “Chó chết, mày dám đánh tao? Tao phải xử chết mày.”
“Các anh em, xông lên.”
Mấy tên đồng bọn nghe vậy thì tiến lên cùng nhau vây xung quanh Diệp Phi kết quả cả đám đều bị đá bay bảy tám mét, ngã lăn ra đất không ngừng kêu gào.
“Có bản lãnh thì xử chết tao đi, đừng cho tao có cơ hội gọi người tới nếu không tao nhất định sẽ xử đẹp bọn mày.”
Tên mũi khoằm kinh ngạc với sự lợi hại của Diệp Phi, sau đó là vô cùng tức giận, trước nay luôn là cậu ta bắt nạt người khác, có khi nào mà cậu ta lại bị bắt nạt như vậy chứ?
Diệp Phi không nhiều lời lại cho cậu ta một cước, sau đó nghiêng đầu với Tống Hồng Nhan: “Lái xe rời đi, tôi đi cứu người.”
Tống Hồng Nhan lập tức chui vào chỗ điều khiển cẩn thận mà lái xe về phía trước.
“Tao không cho dịch chuyền…” Tên mũi khoằm thấy vậy liền xông lên phía trước.