Chương 2176 Tửu Tinh cũng sững sờ, sau đó lạnh lùng cười: “Có phải biết mình thua rồi nên bỏ cuộc đúng không?” Lão Cung luống cuống: “Bội Tát, sắp hết giờ rồi, sau chữa trị đi chứ.” Tuy rằng trong lòng ông đã tuyệt vọng hẳn, thêm vào đó còn lãng phí thời gian, còn có Tửu Tinh Tùng Tử may mắn trúng số, cô ta gặp trúng sở trường của mình. Viên Thanh Y cũng luống cuống theo: “Diệp Phi (Phàm), Bội Tát có thể thua đúng không? Cậu ta đang làm gì thế?” Lúc này Diệp Phi (Phàm) cũng hơi mờ mịt, tên nhóc này còn ngốc nghếch lãng phí thì giờ làm gì chứ?” Với năng lực của cậu ta, làm sao căn bệnh trị bong gân thắt lưng có thể làm khó chứ? “Chẳng nhẽ, cậu ấy không biết dùng kim châm cứu trị bệnh?” Diệp Phi (Phàm) giật mình một cái, suýt chút nữa anh tát vào mặt mình một phát, biết trước thế này ba người họ hỏi sở trường của cậu ta là gì rồi. Nếu như Bội Tát thật sự không biết dùng kim châm cứu, chỉ biết dùng đan dược chữa bệnh thì ván này đúng là lấy trứng chọi đá mà. “Vút vút vút…” ngay trong khi toàn hội trường đang chán nản lắc đầu thì Bội Tát đột nhiên tiến về phía trước, quay sang bệnh nhân của mình bắt đầu châm cứu. Tám mươi mốt chiếc kim châm ngân châm bay qua vun vút, giống như cơ mưa tuyết rơi xuống cơ thể bệnh nhân. Khi kim châm rơi xuống, chúng biến thành từng mảng hoa tuyết, còn mang theo ánh sáng trắng bạc trong suốt. Tốc độ vô cùng nhanh, sắc trắng đẹp tinh khôi, khiến người ta không khỏi khâm phục, cũng khiến cho khán giả cảm thấy quen quen. “Tuyết rơi không ngừng?” Tửu Tỉnh Tùng Tử buột miệng thốt lên: “Làm sao mà anh dùng được “tuyết rơi không ngừng”?” Toàn hội trường lại ồ lên một tiếng, khó tin nhìn màn trình diễn này. Bọn họ cũng phát hiện ra phương pháp châm cứu mà Bội Tát đang làm chính là phương pháp “tuyết rơi không ngừng” của Tửu Tỉnh Tùng Tử vừa sử dụng ban nãy. Có chuyện gì xảy ra thế? Bội Tát cũng bí mật học thủ pháp của Huyết Y Môn sao? Bắc Đình Xuyên theo phản xạ đứng phắt dậy: “Làm sao có thể có chuyện này chứ?” Làm sao có thể có chuyện này chứ?” Mộ Tuyết phản ứng đầu tiên: “Đó là vì giờ anh ấy mới đang học, giờ mới đang học…” Cho dù kết quả có ra sao, thì việc học ngay trong hiện trường thi đã là loại một tài năng kinh hồn rồi. Toàn trường nghe vậy thì trố mắt nhìn xuống. Chỉ nhìn có một lần thôi mà đã học xong bí thuật của Tửu Tỉnh Tùng Tử, thế này thì quá sức tưởng tượng rồi. Có điều, bọn họ còn phát hiện ra chuyện quá sức tưởng tượng nữa ở phía sau. Tám mươi mốt chiếc kim châm cứu rơi xuống nhanh chóng, mảng sưng đỏ của bệnh nhân nhanh chóng tiêu tan, còn triệt để và hiệu quả hơn thủ pháp của Tửu Tỉnh Tùng Tử. Một lát sau, Bội Tát học theo Tửu Tỉnh Tùng Tử hét vang một tiếng: “Rút!” Rút hết kim châm ra, bệnh nhân đau muốn chết, anh ta hét lên một tiếng, rồi ngã thẳng khỏi giường bệnh. Anh ta còn chút sức lực thở mấy hơi, lùi lại mấy bước. Bệnh nhân này còn lo lắng rằng Bội Tát sẽ chữa hỏng cho mình trong lúc học tại hiện trường thi. Chỉ là khi anh ta nhanh chóng bước đến phía trước thì phát hiện ra toàn hội trường đang nhìn mình sợ chết khiếp. Tiếp đó, người bệnh nhân cũng như đang rơi vào cõi mộng, há miệng hết cỡ, trố mắt nhìn, nhìn eo với hai chân mình: “Khỏi rồi sao?”