Chương 2181 Bốn ngày tiếp theo, Huyết Y Môn thua liên tục mười hai trận, mười hai Thiên Kiêu của Huyết Y Môn phải ngậm ngùi rời sân, chỉ còn lại bốn vị trí cuối cùng. Diệp Phi (Phàm) bên này vẫn còn mười sáu người, hơn nữa tinh thần của đám Lạc Thần càng lúc càng dâng cao, khiến đám người Huyết Y Môn hung hãn cũng phải ngậm miệng im lặng. Đám người Lão Cung cũng càng lúc phấn khích, không chỉ khuyên Bắc Đình Xuyên sớm đầu hàng, còn phát một đoạn video về trận đấu kinh điển. Giống như lần đó Huyết Y Môn đưa tin về việc giành giải quán quân 16 thành vậy. Vô số bác sĩ Trung Quốc lập tức sôi sục, thi nhau ủng hộ ba người Lạc Thần, còn tôn thờ bọn họ giống như nam thần nữ thần của mình. Sau bốn ngày thi đấu liên tục mười hai hiệp, Bắc Đình Xuyên đột nhiên đề nghị nghỉ ngơi hai ngày, sau đó hai bên đấu một ván phân định thắng thua. Đối với đám người Khổng Đào Lý, bộ ba Lạc Thần đang rất được yêu thích, khí thế hừng hực, Hoa Đà Bôi không ngại lùi lại hai ngày, để độ cuồng nhiệt càng nóng thêm một chút. Như vậy, Hoa Đà Bôi và ngành dược phẩm Trung Quốc sẽ càng được nhiều người chú ý hơn. Hơn nữa, ba người Niêm Hoa đã thi đấu bốn ngày liên tiếp, bọn họ thật sự cũng cần nghỉ ngơi. Mà ban trọng tài vì để trận đấu trở nên hấp dẫn hơn, cũng muốn xem xem Diệp Y Môn sẽ giãy giụa chống trả ra sao, sau khi có được sự đồng ý của Khổng Đào Lý liền tạm ngừng trận đấu ba ngày. Đến ngày thứ ba lúc đám Lạc Thần đang nghỉ ngơi dưỡng sức, Diệp Phi (Phàm) nhận được một cuộc điện thoại, sau khi nghe xong liền đích thân lái xe đến khách sạn Tượng Nha. Gần đến chạng vang, sáu giờ trên tầng ba, tại nhà hàng Phong Diệp, một cô gái trẻ tuổi ăn vận chỉnh tề đã sớm chờ sẵn. Cô gái mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, phía dưới là chiếc váy ngắn màu đen, đôi chân thon dài trắng nõn như ngọc dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp động lòng người. Đôi trắng trắng mềm như ngọc kia đủ khiến tất cả đàn ông phát cuồng, trên đôi chân nõn nà mềm mại cũng chỉ mang một đôi giày vải đơn giản. Không phấn son cầu kỳ gì, mái tóc dùng một dải khăn lụa buộc lại đằng sau. Còn chưa đến gần, một mùi hương thấm vào tâm can thoang thoảng tỏa ra xung quanh, Diệp Phi (Phàm) cười gọi một tiếng. “Cô Miyuki, quả thật là người cũng như tên, vừa xinh đẹp, vừa thanh thoát, lại còn thơm nữa.” Diệp Phi (Phàm) đi đến trước mặt cô gái cười nói: “Nhưng mà ngay thời điểm này lại tìm tôi, có phải muốn dùng mỹ nhân kế không?” Cô gái này chính là Mộ Tuyết. Diệp Phi (Phàm) có chút ngạc nhiên vì đối phương hẹn gặp mặt mình, nhưng mà anh đang chiếm ưu thế cũng không ngại chia sẻ một chút. “Mỹ nhân kế có tác dụng với thần y Diệp không? Nếu có tác dụng, tôi cũng không ngại qua đêm với anh.” Nghe thấy lời Diệp Phi (Phàm), Mộ Tuyết khẽ cười duyên dáng: “Thế nào, thần y Diệp có cho tôi cơ hội phục vụ không?” “Ha ha ha, không vấn đề, nhưng mà đợi ngày mốt trận đấu kết thúc rồi, tôi sẽ tìm cô đến làm ấm giường!” Diệp Phi (Phàm) ngồi xuống ghế, cầm cốc nước chanh cười nói. “Cô Miyuki, vào thẳng vấn đề đi, cô tìm tôi có chuyện gì?” Ánh mắt anh nhìn cô gái nghiền ngẫm: “Tôi tuyệt đối không tin, cô lại rảnh rỗi như vậy tìm tôi ăn bít tết.” “Chuyện gì ư? Tất nhiên là chuyện anh cần chịu trách nhiệm rồi.” Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Tuyết lộ rõ vẻ uất ức: “Ngày thi đấu đầu tiên anh Diệp đã cho tôi xuống đài, khiến tôi bị Huyết Y Môn nghi ngờ và loại bỏ.” “Bây giờ Huyết Y Môn thua liên tiếp mười hai trận, toàn bộ đoàn Thiên Kiêu càng đem lửa giận trút lên người lên, nói tôi là sao chổi, cũng nói tôi bị anh mua chuộc.”