Chương 2184 Nhìn thấy người phụ nữ quyến rũ trong ngọn đèn, Diệp Phi (Phàm) xoay chuyển tâm tư, sau đó, anh vỗ bàn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tôi trả lời các người, tôi gia nhập nước Dương.” “Ngày mai tôi nhất định làm cho bọn Niêm Hoa thua trận, nhưng mà buổi chiều các người phải an bài chuyên cơ đưa tôi rời đi.” Anh bắt lấy tay của Mộ Tuyết: “Bằng không tôi lo lắng sẽ bị nhân dân Trung Quốc nghiền thành phấn vụn.” Nghe được những lời này của Diệp Phi (Phàm), Mộ Tuyết nao nao, trong đôi mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó khôi phục tươi cười: “Hoan nghênh Thần y Diệp bỏ gian tà theo chính nghĩa.” Nụ cười của cô ta thật mềm mại, nhưng Diệp Phi (Phàm) vẫn có thể bắt được sự gượng gạo không được tự nhiên của cô ta, vì thế Diệp Phi (Phàm) lại gặn hỏi một tiếng: “Còn nữa, cô mới vừa nói, chỉ cần tôi hứa sẽ làm cho ba người Niêm Hoa thua trận, các người sẽ đưa một ngàn triệu cho tôi.” “Hiện tại tôi hứa rồi, đây là chi phiếu của tôi, cho tôi một ngàn triệu trước, nhiều ít gì tôi cũng phải thu chút tiền đặt cọc.” “Cô cũng không cần lo tôi lấy tiền không hành động, không phải cô vừa nói hay sao?” “Còn hơn tôi lấy đi một ngàn triệu, trở thành tử địch của Huyết Y Môn càng đáng sợ hơn.” Diệp Phi (Phàm) lấy ra chi phiếu đẩy về phía Mộ Tuyết: “Đến nào, thu tiền.” Nụ cười tươi trên môi Mộ Tuyết dần dần cứng đờ, tuy rằng còn đang cười, nhưng vô cùng cứng ngắc, hình như không nghĩ tới Diệp Phi (Phàm) lại tung ra chiêu này. “Hiện tại chuyển khoản hơi trễ, hơn nữa kim ngạch khổng lồ như vậy, điều động sẽ rất phiền toái.” Cô ta nặn ra một nụ cười: “Thần y Diệp yên tâm, chỉ cần anh đáp ứng rồi, trưa mai tiền này sẽ chuyển cho anh.” “Nước Dương lớn như vậy, ngay cả phong hầu bái tướng cũng trao cho tôi, chứng tỏ là dùng lực lượng của cả nước để mượn sức tôi, chuyển một ngàn triệu mà nhăn nhó như vậy?” Diệp Phi (Phàm) lập tức thu nụ cười lại, tăng thêm hai phần sắc bén: “Có phải không tiện điều động, hay là căn bản không chuẩn bị số tiền này?” Mộ Tuyết không chớp mắt mà cười nói không ngừng: “Thần y Diệp nói gì vậy, chúng tôi đang thành tâm thành ý mượn sức.” “Thành tâm thành ý mượn sức, cũng sẽ không chuẩn bị sẵn trước một ngàn triệu.” Khóe miệng Diệp Phi (Phàm) nhếch lên một nụ cười trêu tức: “Không phải cô đang đeo một cái camera lỗ kim, di động cũng đang mở ra ghi âm đó chứ.” Trong lúc nói chuyện, Diệp Phi (Phàm) vươn tay tìm tòi, bắt lấy một cái cúc áo của Mộ Tuyết, giật thật mạnh xuống. Răng rắc một tiếng, một linh kiện điện tử bị kéo rớt xuống. Đúng là một cái cameras lỗ kim. “Cô Mộ Tuyết vừa trả thù lao lại vừa cho chức vị, còn mang dáng vẻ như yêu thương nhung nhớ, thoạt nhìn là muốn mua chuộc tôi, kỳ thật các người chỉ đang đào bẫy thôi.” Diệp Phi (Phàm) lại lấy điện thoại của Mộ Tuyết qua, gằn từng tiếng một: “Mặc kệ tôi có chấp nhận điều kiện của các người hay không, các người cũng có thể công bố hình ảnh đêm nay ra ngoài.” “Tiếp theo sẽ vô tình hay cố ý tiết lộ điều kiện hiệp nghị ra ngoài, tạo nên hiện trường giả tôi và cô đã đạt thành giao dịch.” “Kể từ đó, tất cả con dân Trung Quốc không rõ chân tướng sẽ nhận định tôi đã bị mua chuộc.” “Đến lúc đó tôi không chỉ không có tư cách tranh tài lên sân khấu, còn có thể bị người ta đập nát tiệm thuốc, đánh cho bầm dập.” “Nói tôi lòng dạ thâm hiểm, các người mới thật sự là âm hiểm đê tiện.” “Cái trong lòng các người muốn không chỉ là tôi thua trận đấu này, còn muốn tôi thân bại danh liệt phơi thây đầu đường.” “Các người thật sự không có chút thành ý nào, chỉ biết tùy tiện mà viết chi phiếu khống.”