Chương 2207 Diệp Phi (Phàm) không hề trốn tránh trách nhiệm nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức giải cứu ba người bọn họ, tương lai có cơ hội cũng sẽ đến tận cửa để xin lỗi.” Sau khi tiễn Ông cụ Cung đi, Diệp Phi (Phàm) nhanh chóng ăn sáng, sau đó đich thân ngồi cứu chữa cho gần một trăm bệnh nhân, sau khi tích góp đủ bảy miếng Bạch Mang sẽ tiến hành chữa trị cho ba người Niêm Hoa. Đám người Nguyên Thu trở mặt giữa chừng muốn hưởng lợi, điều này khiến Diệp Phi (Phàm) vô cùng chán ghét, nhưng cũng khiến anh có được bốn ngày để nghỉ ngơi. Trong bốn ngày này, anh có thể tập trung chữa trị cho ba người Niêm Hoa. Nhờ có Bạch Mang kết hợp với châm cứu, da dẻ của ba người Niêm Hoa dần dần trở lên hồng hào hơn nhiều, nhiệt độ cơ thể cũng đã hồi phục một chút. Trong khoảng thời gian này, Tô Tích Nhi không chỉ giúp đỡ Diệp Phi (Phàm) trong việc ăn uống, mà còn giúp anh trút bỏ được không ít gánh nặng. Gần đến hoàng hôn, Diệp Phi (Phàm) từ trong phòng ngủ của ba người Bội Tát đi ra, cũng để nhận cuộc gọi từ Tống Hồng Nhan. Không chút bất ngờ, ba quán quân Hoa Đà Bôi do Nguyên Thu và Phùng Trường Sơn cử đi đã bị Shichiro Yamamoto và Mộ Tuyết đánh bại. Cả ba trận đấu đều thất bại thảm hại. Sự xoay chuyển này đã nâng cao tinh thần của Huyết Y Môn lên rất nhiều, cuốn đi sự chán chường của bốn ngày trước mắt. Diệp Phi (Phàm) không hề ngạc nhiên về việc này, đoàn Thiên Kiêu có thể đè bẹp quán quân cấp tỉnh Hoa Đà Bôi ở tầm trung, đám người Shichiro Yamamoto muốn đối phó với các nhà vô địch cấp thấp hơn lại càng thêm dễ dàng. Anh không chán nản, cũng không la mắng, giống như người ngoài cuộc tham gia vào các cuộc thảo luận. Có người nói người Trung Quốc tính toán sâu xa, nhìn xa trông rộng, sau khi cầm chắc tấm vé chiến thắng trong tay sẽ để các tuyển thủ khác tôi luyện, để họ có thể tích lũy thêm ít kinh nghiệm, ngay cả khi thất bại. Có người nói đám người Diệp Phi (Phàm) có xích mích với một bộ phận Trung Quốc, muốn được tham gia vào bộ máy quản lý, bằng không sẽ không đồng ý ra trận. Còn có người nói ba người Lạc Thần tàn sát quá nhiều, nên cảm thấy không hứng thú với trận đấu này, không muốn tranh giành mấy cái hư danh này. Tóm lại là, phỏng đoán nào cũng có, nhưng không có ai nói ba người Niêm Hoa trúng độc, bất kể là Trung Quốc hay nước Dương đều giữ im lặng về chuyện này. “Đing.” 6 giờ tối, Diệp Phi (Phàm) nhận được một cuộc điện thoại, anh nhanh chóng bắt máy, sau đó lái xe đi về phía nhà câu lạc bộ Đường Thị. Năm đó Trương Huyền nhảy ra nhà câu lạc bộ đó. Diệp Phi (Phàm) đến cửa nhà câu lạc bộ, vừa ra khỏi xe đã nhìn thấy Đường Nhược Tuyết tiến lên đón. Nhưng mà cô không nói câu gì, trực tiếp dẫn Diệp Phi (Phàm) lên tầng 12. Diệp Phi (Phàm) cũng không nói chuyện, đi theo cô đến một nhà hàng xoay. Không có vị khách nào trong nhà hàng, chỉ có hai người Diệp Phi (Phàm) và Đường Nhược Tuyết. Một trong những chiếc bàn đã được xếp đầy đồ ăn và nước uống. Đường Nhược Tuyết hơi nghiêng tay: “Ngồi đi.” Diệp Phi (Phàm) ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Bữa ăn này là sao?” “Lâu rồi không cùng nhau dùng bữa, tôi chỉ muốn cùng anh ăn bữa cơm mà thôi.” Đường Nhược Tuyết ngước đôi mắt đầy thương tâm nhìn Diệp Phi (Phàm): “Có phải đến việc cùng tôi ăn một bữa cơm anh cũng không còn hứng thú nữa?” Diệp Phi (Phàm) nhớ đến bữa cơm mà anh thất hẹn đó, vẻ mặt anh trở lên thoải mái hơn, cầm bình rượu lên rót vào ly cho hai người. Anh nhỏ giọng nói: “Không phải không thích dùng bữa với em, mà là mỗi lần gặp mặt đều cảm thấy đau lòng không thôi….” Thay vì để lại quá nhiều đau đớn, không bằng giữ lại chút ấn tượng tốt đẹp cuối cùng.