Chương 2249 Một tay cầm kiếm, một tay cầm nỏ. Dưới sự dẫn dắt của Độc Cô Thương, một đám tản ra như bóng người, hạ gục những kẻ mạnh của Miêu tộc với tốc độ nhanh chóng. Tiếp theo, Viên Thanh Y cũng dẫn theo mấy trăm người mặc áo xám đi vào. Diệp Phi (Phàm) bình tĩnh đi ở sau cùng. Viên Thanh Y cũng đi sát bên cạnh Diệp Phi (Phàm) theo bản năng. “Diệp Phi (Phàm)?” “Diệp Phi (Phàm)! Viên Thanh Y!” Miêu Kim Qua thấy thế thì nổi giận gầm lên một tiếng: “Chúng mày dám đến đây giương oai à?” “Tôi không muốn tới, chỉ là hội trưởng Hoàng mời tôi đến nên tôi đành phải ghé qua.” Diệp Phi (Phàm) nhặt một cái búa dính máu trên mặt đất lên, mở miệng nói: “Thuận tiện thanh lý môn hộ.” “Diệp Phi (Phàm), mày muốn chết đúng không?” Miêu Kim Qua tức giận, đang muốn ra lệnh vây giết thì đột nhiên nhớ tới trong tay mình còn có người của đối phương. “Mày không sợ chết, chẳng lẽ mày cũng không sợ bố mày chết à?” Ông ta ra hiệu, nam nữ tộc Miêu lập tức bắt lấy Diệp Vô Cửu, sau đó đặt búa lên cổ ông. “Bố”, Diệp Phi (Phàm) không khỏi hô lên một tiếng: “Bố không sao chứ?” “Diệp Phi (Phàm), con đếm rồi đấy à?” Diệp Vô Cửu nhìn thấy Diệp Phi (Phàm) thì yếu ớt trả lời: “Bố không sao, hội trưởng Miêu đối xử với bố không tồi, còn mới bố uống rượu với lạc.” “Câm mồm!” Miêu Kim Qua rút một thanh kiếm ra, đặt lên cổ Diệp Vô Cửu, ông ta quát: “Diệp Phi (Phàm), không thể tưởng rằng mày đúng là hiếu thuận, vì một ông bố vô dụng mà ngàn dặm xa xôi chạy đến thành phố Miêu.” “Mày đến chịu chết thì tao rất hoan nghênh, cũng không ngờ rằng chúng mày không nói lời nào mà giết luôn nhiều người của tao như vậy.” “Đêm nay tao sẽ tính sổ từng đứa, tất cả phải trả giá đắt.” “Bây giờ tao ra lệnh cho mày, lập tức kêu người của mày bỏ vũ khí đầu hàng, còn mày thì tự chặt một tay.” “Nếu không tao sẽ chém bố mày, xem mày còn làm con ngoan thế nào.” Miêu Kim Qua hung ác quát: “Qùy xuống cho tao.” Vô số người có năng lực của Miêu tộc cũng hò hét theo, kêu gào muốn Diệp Phi (Phàm) quỳ xuống. Diệp Phi (Phàm) không để ý đến Miêu Kim Qua, chỉ nhìn Diệp Vô Cửu chằm chằm, nhìn thấy ông không bị thương, cũng không trúng cổ thì trong lòng thoải mái hơn nhiều. “Miêu Kim Qua, ông thật đúng là càng già càng không biết xấu hổ.” Viên Thanh Y bước lên từng bước, cười lạnh một tiếng: “Tạm thời không nói ông mạo phạm, đụng chạm đến quy định của Vũ Minh, chỉ xét việc ông bắt cóc chú Diệp cũng đủ để Miêu tộc mất hết mặt mũi.” “Đường đường là hội trưởng Vũ Minh thành phố Miêu, lãnh đạo tinh thần của Miêu tộc, thế mà lại làm ra hành động thấp kém này.” Cô ta mê hoặc lòng người ở đây: “Ông không xứng đáng làm người đứng đầu thành phố Miêu.” “Viên Thanh Y, mới mấy ngày không thấy mà mồm miệng cô đã nhanh nhảu hơn nhiều rồi đấy.” “Thế nào, có Diệp Phi (Phàm) làm chỗ dựa vững chắc nên dám cao giọng với tôi? Miêu Kim Qua tấm tắc không thôi: “Thật hối hận vì đã giao cô cho con tôi.” “Sớm biết để thằng ranh Diệp Phi (Phàm) này được hưởng lợi thì ông đây đã rút lông cô từ đầu rồi.”