Chương 2274 Cô buộc mái tóc dài lại, gương mặt tinh xảo, dáng người thon gầy, đứng yên giữa những cơn gió lạnh lẽo. Đường Nhược Tuyết không đợi Diệp Phi (Phàm) mở miệng nói đã nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh không sao chứ?” Cô cố gắng giữ một khoảng cách với anh nhưng Diệp Phi (Phàm) vẫn cảm nhận được sự quan tâm của cô. “Anh không sao rồi.” Diệp Phi (Phàm) ngửi được hương thơm quen thuộc, nhẹ giọng nói một câu: “Em có bị thương không?” “Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, không có trở ngại gì lớn đâu.” Đường Nhược Tuyết sờ gương mặt hơi sưng đỏ, sau đó cô áy náy nói: “Em xin lỗi…” Cô rất hổ thẹn vì chính mình đã hại Diệp Phi (Phàm) suýt thua trận đấu. Trong lòng cô, trận thua này của Diệp Phi (Phàm) sẽ có hậu quả khôn lường, nhất định tiền đồ sau này của anh sẽ bị chậm trễ vì cô. Lúc nào cô cũng có yêu cầu nghiêm khác với Diệp Phi (Phàm), chỉ mong anh trở nên tốt hơn, nhưng một trận đấu quan trọng như thế, sao có thể thỏa hiệp vì một người phụ nữ được? Chỉ có điều Đường Nhược Tuyết càng hiểu rõ rằng, ngoài cô ra ai cũng có quyền trách Diệp Phi (Phàm). “Không phải lỗi của em, là do gián điệp của bọn Miêu Truy Phong.” Anh không hề trách Đường Nhược Tuyết, anh cũng không muốn cô phải chịu áp lực: “Chuyện này đã qua rồi, em đừng nghĩ nhiều nữa. Được rồi, sau này Miêu Truy Phong cũng sẽ không tổn thương em nữa đâu.” Diệp Phi (Phàm) cố gắng làm cho Đường Nhược Tuyết bớt lo lắng: “Một nhà Đinh Mộng Nghiên, Viên Thanh Y cũng được sắp xếp ổn thỏa cả rồi.” Đường Nhược Tuyết nhìn Diệp Phi (Phàm) bằng ánh mắt phức tạp. Diệp Phi (Phàm) có thể vung đao lên vì Tống Hồng Nhan, cũng có thể vì sự an toàn của cô mà từ bỏ thắng lợi ngay trước mắt, cô không biết rốt cuộc thì mình chiếm bao nhiêu phần trong tim anh nữa. Nhưng dù thế nào thì bọn họ đều nợ Diệp Phi (Phàm) một cái ơn. “Cố gắng thi đấu nhé.” Đường Nhược Tuyết nhìn Diệp Phi (Phàm) cười: “Dù anh thắng hay thua thì em vẫn đợi anh ở đây.” Dù vinh quang hay sóng gió, cô hy vọng rằng lúc này cô có thể đối mặt cùng với Diệp Phi (Phàm). Diệp Phi (Phàm) cười cười không nói gì, anh vẫy tay đi vào hội trường. Đường Nhược Tuyết nhìn bóng lưng Diệp Phi (Phàm), cô muốn nói thêm gì đó nhưng đột nhiên cảm thấy bụng mình quặn lên. Cô vọt về phía xe nôn một trận. “Diệp Phi (Phàm), anh đến thi đấu sao?” Diệp Phi (Phàm) không hề biết về tình hình của Đường Nhược Tuyết lúc này, anh vừa đi vào Tỉ Trại Đại Hội đường, vừa bàn tán về đề thi cùng nhóm Lão Cung. Diệp Phi (Phàm) vừa mới xuất hiện, Bắc Đình Xuyên lập tức dẫn đệ tử Huyết Y môn đến nghênh đón. Anh ta nở một nụ cười giả tạo, nói: “Nghe nói anh bị người ta đánh cho gần chết, còn hôn mê tròn một ngày một đêm, mười vị bác sĩ nổi tiếng đều không chữa nổi.” “Tình hình của anh tồi tệ như vậy, thân thể thì mỏi mệt, vậy mà còn cố mà lết tới thi đấu…” “Đến cùng thì anh muốn nhường chiến thắng cho Huyết Y môn, hay là Thần Châu không còn người tài nào nên phải dựa vào một tên tàn phế vậy?” “Trông anh thảm như vậy, chúng tôi thắng cũng chẳng vinh quang. Hay là cho anh nghỉ hai ngày rồi thi tiếp?” “Huyết Y môn có thể chờ.” “Dù sao chúng tôi cũng muốn anh thua tâm phục khẩu phục.” Anh ta còn lắc lắc đầu nói với đám người Khổng Đào Lý: “Hội trưởng Khổng, Lão Cung, các ngài quá vô nhân đạo!”