Chương 2282 “Về phần Hắc Xuyên Mộ Tuyết, dù năng lực của cô ta có kém hơn người khác hay là chuyện ngoài ý muốn gì xảy ra, cũng chẳng ảnh hưởng tới việc cô ta đã nhận thua.” “Đây là quyền lợi của một tuyển thủ như Hắc Xuyên Mộ Tuyết.” “Hơn nữa nguyên do mà cô ta nhận thua cũng không liên quan gì tới đoàn trọng tài. Vì thế bọn họ không nên đi điều tra chuyện này.” “Chức trách và giá trị của các trọng tài là chứng kiến quá trình thi đấu, sau đó phán thắng, thua một cách khách quan dựa vào quy tắc của cuộc thi.” “Nếu đoàn trọng tài muốn điều tra nguyên nhân Hắc Xuyên Mộ Tuyết nhận thua, trước hết họ phải đi điều tra nguyên cớ vì sao ba người nhặt hoa kia lại trúng độc.” “Ba người nhặt hoa kia đột nhiên bị trúng độc, chẳng phải chuyện đó khiến người ta cảm thấy kỳ quặc hơn so với chuyện Hắc Xuyên Mộ Tuyết thản nhiên nhận thua trước mặt công chúng sao?” Bà Triệu nói với ngữ điệu chậm rãi, mỗi câu mỗi chữ đều đi thẳng vào lòng người, áp chế sự phẫn nộ của đám người Huyết Y Môn. Và nó cũng khiến đoàn trọng tài liên tục gật đầu. Đúng vậy, chức trách của bọn họ là phán thắng, thua dựa theo quy tắc. Nào rỗi hơi để ý tới mấy chuyện ngoằn ngoèo ở phía sau. Hơn nữa, bọn họ cũng không muốn dính líu gì tới mấy chuyện này. Thấy hiện trường dần dần yên tĩnh lại, mắt của Nguyên Thu giật giật liên tục, sau đó nở một nụ cười. “Nhưng Hắc Xuyên nhận thua như vậy sẽ khiến Huyết Y Môn không phục…” Đôi môi đỏ của cô ta khẽ mở: “Tôi cảm thấy quan hệ của hai nước quan trọng hơn, so với chuyện thắng thua của Trung Quốc.” Mấy cô gái và Phùng Trường Sơn cũng hùa theo Nguyên Thu: “Đúng thế, không thể để ảnh hưởng tới tình cảm của hai nước được. Trận đấu cuối cùng này không hề kịch tính chút nào, khiến người xem rất thất vọng.” “Ai quy định là cứ thi đấu thì phải rầm rộ, chủ động nhận thua thì là có chuyện mờ ám?” Bà Triệu chuyển ánh mắt sang nhìn Nguyên Thu và Phùng Trường Sơn. “Hơn nữa, chỉ cần Diệp Phi (Phàm) thắng được cuộc thi này ngay trước mặt công chúng, nhận được sự đồng ý của người xem và Hiệp hội Y Khoa của các nước. Huyết Y Môn có phục hay không thì liên quan gì?” “Ba người nhặt hoa bị trúng độc, nếu Huyết Y Môn thắng được cuộc thi này, cô có phục hay không?” “Nếu cô phục thì cô sẽ ăn nói thế nào với ba người nhặt hoa kia? Còn nếu cô không phục, thế thì phải làm sao đây? Cô có thể bảo Huyết Y Môn thi đấu một lần nữa không?” Bà Triệu chậm rãi bước tới trước mặt Nguyên Thu: “Hay là cô cảm thấy Bắc Đình Xuyên sẽ áy náy trong lòng, thắng mà chẳng thấy vẻ vang gì?” Nguyên Thu đáp lại với giọng điệu coi thường: “Thế thì lại khác rồi. Nước chúng ta rộng lớn mênh mông, dù sao cũng phải khoan dung hơn một chút, làm tốt hơn một chút, để người khác công nhận…” “Công nhận?” “Một đất nước rộng lớn thì cần gì đám trộm cướp công nhận? Quy tắc vẫn là quy tắc, thắng là thắng, thua là thua. Dù bọn họ có không phục thì cũng phải ngoan ngoãn kìm nén lại cho tôi. Dám nhảy lên kêu gào thì giẫm một phát cho chết luôn.” Bà Triệu tát bốp một cái vào mặt Nguyên Thu và quát: “Muốn tâm phục khẩu phục cái gì?” “A…” Nguyên Thu ngã xuống đất, gào lên thảm thiết. Khuôn mặt cô ta sưng đỏ, tóc tai rối tung, trông rất thê thảm. Nguyên Thu tỏ ra vô cùng tức giận, nhưng cũng không dám đánh lại, chỉ có thể nhìn bà Triệu với ánh mắt phẫn nộ mà thôi. Đám người Phùng Trùng Sơn thấy thế cũng sững sờ. Dường như họ đều không nghĩ rằng bà Triệu tát Nguyên Thu một cái ngay trước mặt mọi người. Mấy ngày nay, trông bà ấy đều tao nhã điềm đạm, có vẻ là người hiền lành, khiến người ta không cảm giác được chút uy nghiêm nào. Điều đó cũng khiến người ta lơ đã xem nhẹ thân phận của bà Triệu. Bây giờ, bà ấy thể hiện ra sự uy phong của mình thì đám Phùng Trường Sơn đều cảm thấy ngạt thở. Đừng nói phản bác lại bà Triệu, ngay cả đỡ Nguyên Thu dậy họ cũng chẳng dám, ý nghĩ nói đỡ cho đám người Nước Dương cũng lắng xuống. Uông Kiều Sở khẽ nhíu mày định lên tiếng theo bản năng, nhưng chợt nhớ lại cái tát tại Kim Chi Lâm ở Trung Hải, anh ta lại hít sâu mấy hơi và tiếp tục im lặng.