Chương 2310 “Dương Mạn Lệ không đủ, không biết chú Mặc Mặc Thiên Hùng có đủ hay không?” Diệp Phi (Phàm) thở dài: “Tôi cũng quen Mặc Thiên Hùng, cũng có quan hệ không tệ với chú ấy.” “Diệp huynh đệ nể mặt ông ấy, chuyện đêm nay kết thúc ở đây, được không?” Nhìn thấy bộ dáng kiêu căng của Diệp Phi (Phàm) Dương, Diệp Phi (Phàm) chỉ có thể nói ra tên của Mặc Thiên Hùng. Còn Diệp Trấn Đông đã rời khỏi Diệp đường quá lâu, sợ là sẽ ít ai biết. Hơn nữa Diệp Phi (Phàm) cũng không muốn Diệp Trấn Đông bị cuốn vào vòng ân oán giữa anh và Diệp đường. “Mặc Thiên Hùng?” Diệp Phi (Phàm) Dương nghe xong, rốt cục cũng nhìn về phía Diệp Phi (Phàm): “Mày biết Mặc Thiên Hùng?” Diệp Phi (Phàm) gật đầu thẳng thắn: “Quen biết ở Nam Lăng, quan hệ cũng không tệ.” “Xem ra tên bác sĩ mày cũng có gốc gác đấy!” Diệp Phi (Phàm) Dương ánh mắt dò xét, lười nhác ngồi trên ghế: “Nhưng vậy thì sao?” “Là mày quen Mặc Thiên Hùng, tao cũng không có quan hệ gì với ông ta, ông ta cũng chả phải bạn của Diệp thiếu chủ.” “Tại sao tao phải nể mặt mày? Vì sao phải nể mặt Mặc Thiên Hùng?” Gã nhấp một ngụm rượu đỏ, nói tiếp: “Tiếp tục gọi người đi!” Dưới cái nhìn của gã, Diệp Phi (Phàm) và Mặc Thiên Hùng cũng chỉ là quan hệ bác sĩ với bệnh nhân. Cho dù Mặc Thiên Hùng biết ơn Diệp Phi (Phàm) nhưng cũng sẽ không ra mặt đỡ hộ Diệp Phi (Phàm). Hơn nữa, trong mắt đám người thuộc thế hệ trẻ thì Mặc Thiên Hùng đã già rồi. “Nếu vậy, sáu trăm triệu của tôi cũng để lại.” Trong lòng Đường Nhược Tuyết cũng có chút tức giận, nhưng vẫn kìm chế được: “Sáu trăm triệu này coi như là tôi dùng để nhận lỗi với khách sạn Long Kinh và Diệp đường.” Đi vào đi ra mất luôn hai tỷ, còn bị người ta sỉ nhục, Đường Nhược Tuyết cũng không cam lòng. Nhưng dưới tình thế nghiêm trọng này thì chỉ có thể cúi đầu. “Xử lý như thế nào không phải là do bọn mày quyết định mà là tao.” Diệp Phi (Phàm) Dương đưa ngón tay giữa ra khẽ ngoắc ngoắc: “Tao bảo bọn mày chọn thì bọn mày chỉ có thể chọn, không có chuyện cò kè mặc cả.” “Hoặc là bồi thường gấp đôi, tự chặt hai tay. Hoặc là gọi người đến…” Gã nhấc bình rượu lên, tự rót cho mình một chén. “Gọi con em gái mày…” Diệp Phi (Phàm) đột nhiên vung tay ném bình rượu vào đầu Diệp Phi (Phàm) Dương đánh bốp một tiếng. Thủy tinh vỡ vụn, máu me tung tóe. Đầu đầy rượu, máu tươi không ngừng chảy ra. Mái tóc dài của Diệp Phi (Phàm) Dương ngay lập tức trở nên rối bời. Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, tất cả đều trợn tròn mắt nhìn lên Diệp Phi (Phàm). “A.” Dương Bá Cục cũng há hốc mồm, không thể tin được Diệp Phi (Phàm) lại ra tay với Diệp Phi (Phàm) Dương. Tuy người ta chỉ là cố vấn, nhưng cũng được xem là một phần của người nhà họ Diệp, cũng là người mà Diệp Cấm Thành rất tin tưởng, còn có danh tiếng hơn cả anh ta Dương Bá Cục nữa. Làm đổ bình rượu này của Diệp Phi (Phàm), thật đúng là chẳng khác nào muốn đi tìm cái chết cả. Bạn đồng hành và vệ sĩ mà Diệp Phi (Phàm) Dương mang đến đều vô cùng sửng sờ, không ai có thể ngờ được sẽ xảy ra chuyện như thế này. Không phải nói người này ăn nói rất khép nép sao? Không phải lấy tên tuổi của Dương Man Lệ và Mặc Thiên Hùng ra làm lá chắn bảo vệ tính mạng hay sao?