Chương 2328 “Nhẹ thì ba năm, nặng thì mười năm, tịch thu tất cả những thứ mà bọn họ đạt được một cách trái phép, Dương Bá Cục xem như là vết nhơ của nhà họ Dương rồi.” “Diệp Phi (Phàm) Dương lên thay thế, chiếm một nửa số cổ phần của công ty, dù thỏa thuận chỉ mới được ký kết và thông tin doanh nghiệp còn chưa bị thay đổi, nhưng anh ta vẫn phải chịu một khoản tiền phạt rất lớn.” “Danh dự của nhà họ Diệp cũng xem như là đã bị ảnh hưởng rất lớn.” Ông ta đột nhiên nhớ tới thứ gì đó, nhắc nhở Diệp Phi (Phàm) một câu: “Gần đây cậu phải cận thận một chút, nhà họ Diệp hoặc nhà họ Dương có thể đổ hết chuyện này lên đầu cậu đó.” Diệp Phi (Phàm) thở dài: “Tôi biết, bởi vì Đường Bình Phàm nói với Đường Nhược Tuyết, nhà họ Dương bọn họ tự nhiên sẽ đổ hết mọi chuyện lên người tôi.” “Trong lòng cậu tự hiểu như vậy là được rồi, chẳng qua là cũng không cần căng thẳng quá đâu.” Ánh mắt Dương Hồng Tinh lóe lên: “Tôi đã cảnh cáo bọn họ rồi, không nên gây chuyện ở Long Đô, nếu không tôi mà biết được, nhất định sẽ xử lý theo việc công.” “Cảm ơn chú Dương.” Diệp Phi (Phàm) cười một tiếng, sau đó anh nhớ tới một chuyện: “Trong đám người mà cảnh sát bắt, giám đốc dịch vụ khách hàng Âu Dương Nguyệt có thân phận gì vậy ạ?” “Âu Dương Nguyệt?” Dương Hồng Tinh nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, sau đó ngón tay gõ lên máy tính xem một chút, sau khi xem xét tư liệu thì mới nói: “Trong số những người bị bắt không có người này.” “Nhưng mà giám đốc dịch vụ khách hàng đúng là Âu Dương Nguyệt, ngay tối mà các cậu gây chuyện thì cô ấy đã từ chức rồi.” “Nghe nói hình như là thấy các cậu đánh nhau sợ quá nên từ chức.” “Tất nhiên, tuy cô ấy đã từ chức, nhưng cũng được xem là nhân viên có liên quan đến vụ án, cảnh sát cũng vẫn sẽ gọi cô ấy đến để hỗ trợ điều tra.” “Cô ấy trở về từ nước Nam nửa năm trước, là một sinh viên đạt thành tích cao của Đại học nữ sinh Ewha, đầu tiên là làm thư ký cho một công ty thương mại, vì bị ông chủ quấy rối mà từ chức rồi đến Long Kinh.” “Cô ấy rất đẹp, làm việc cũng rất chăm chỉ, cô ấy đã giúp Long Kinh thu hút được nhiều khách hàng, Dương Bá Cục thấy cô ấy làm việc tốt nên chỉ mới hai tháng mà đã bổ nhiệm cô ấy làm giám đốc dịch vụ khách hàng.” Ông ta có chút tò mò quay sang hỏi Diệp Phi (Phàm): “Cậu hỏi cô ấy làm gì?” Diệp Phi (Phàm) cười, nói dối: “Cũng không có gì, chỉ là đêm ấy có gặp cô ấy, cảm thấy cố ấy rất thú vị thôi.” Sau đó anh lại nói vài câu với Dương Hồng Tinh rồi rời đi, tránh quầy rầy Dương Hồng Tinh làm việc. Sau khi đi ra, Diệp Phi (Phàm) ngồi ở trong xe cũng không lập tức rời đi, mà mở ảnh chụp của Âu Dương Nguyệt ra xem. Cô ấy là một mẫu người phụ nữ mà đàn ông rất muốn được theo đuổi. Không chỉ thời thượng mà còn vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, mắt hai mí, miệng anh đào, trông không khác gì những thành viên của các nhóm nhạc nữ nước Nam cả. Đây là lần đầu tiên Diệp Phi (Phàm) thấy ảnh chụp của cô ấy, nhưng nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, anh mờ hồ có một cảm giác quen thuộc, hình như đã gặp qua ở đâu rồi. Suy nghĩ một lúc, Diệp Phi (Phàm) gọi cho Thái Linh Chi: “Nếu ở bên ngoài không tra ra được tư liệu về Âu Dương Nguyệt, vậy thì bảo Kim Trí Viên đi nước Nam điều tra giúp đi.” “Điều tra được càng nhiều thông tin của cô ấy thì càng tốt, ví dụ như Đại học nữ sinh Ewha, hay là những bệnh viện mà cô ấy đã đi khám, những người mà cô ấy đã gặp…” Diệp Phi (Phàm) cũng không biết người phụ nữ này đáng nghi ở điểm nào nhưng trực giác nói cho anh biết, người phụ nữ mỗi tuần đều gọi điện cho Đường Nhược Tuyết này, đáng để cho anh điều tra.”