Chương 2330 “Mọi thứ mà tôi làm chỉ đều là theo hướng dẫn của công ty.” “Hơn nữa, sếp Đường có đánh bạc hay không tôi cũng không thể kiểm soát, hoàn toàn là tùy thuộc vào cô ấy có suy nghĩ này hay không.” “Nếu không tôi có gọi hơn một trăm cuộc điện thoại mỗi ngày thì cũng sẽ không nhìn thấy hơn một trăm người có quyền lực đánh bạc một cách vô chừng mực.” “Vì vậy, bất kể sếp Đường có bị mất bao nhiêu tiền hay chuyện gì đã xảy ra đi chăng nữa, bản thân cô ấy cũng nên là một người trưởng thành có trách nhiệm. Sẽ thật là nực cười nếu chuyện liên quan đến một người làm thuê như tôi.” Âu Dương Nguyệt nói thêm từng chữ một: “Hơn nữa, tôi sẽ nhắc lại một lần nữa. Tôi không phải là Trần Tiểu Nguyệt, và tôi cũng không biết người này là ai.” “Nếu tôi đoán không sai thì đã có người để mắt đến cô, cựu thư ký của sếp Đường, từ rất lâu rồi. Họ đã uy hiếp và dụ dỗ cô làm con tốt cho anh ta.” Đối mặt với một Âu Dương Nguyệt miệng hùm gan sứa, Diệp Phi (Phàm) chẳng ừ hử gì mà chỉ nở nụ cười thản nhiên: “Rồi sau đó, anh ta lại đưa cô đi phẫu thuật thẩm mỹ, cử cô đến khách sạn Long Kinh làm người quản lý khách hàng.” “Anh ta muốn cô giữ vị trí quản lý này, không chỉ để cô tìm cách nghĩ đến chuyện lôi kéo Đường Nhược Tuyết xuống bước đường cùng mà còn hy vọng cô có thể kích động mâu thuẫn giữa Dương Phá Cục và Đường Nhược Tuyết.” “Nếu như Đường Nhược Tuyết đánh bạc ở khách sạn Long Kinh và tên Dương Phá Cục háo sắc này lại xuất hiện ở hiện trường thì nhất định sẽ xảy ra xung đột không nhỏ giữa hai bên.” “Đường Nhược Tuyết khó lòng thu dọn được đống hỗn độn, rốt cuộc thì tôi ắt sẽ phải giang tay ra mà giúp đỡ. Dương Phá Cục bị tôi giẫm đạp nên kết cục thì Diệp Cấm Thành cũng sẽ ra tay đòi lại thể diện.” “Cứ như thế, tôi và người nhà họ Diệp sẽ trở nên oán hận nhau.” “Mà Đường Nhược Tuyết sẽ rời khỏi Đường Môn để áp chế tôi vì cần phải bảo vệ tôi, và điều này sẽ làm cho khách sạn Long Kinh ngày càng náo nhiệt và đầy phong ba bão táp.” “Chỉ cần một bên không chịu nhân nhượng thì tôi, gia đình nhà họ Dương, gia đình nhà họ Diệp, và cả Đường Môn đều sẽ bị tổn thất nặng nề, Hằng Điện tất nhiên cũng sẽ bị dìm xuống nước.” “Tôi là người đáng tin cậy của của bà Triệu ở Hằng Đi3m, gia đình nhà họ Diệp lại là nhà mẹ đẻ của bà Triệu, đến lúc đó cô bênh vực hay đứng về phía nào thì cũng đều là đắc tội với bên còn lại.” “Cho dù có công bằng chính trực thì cũng sẽ bị gia đình nhà họ Diệp mắng là lòng dạ hiểm độc, là kẻ vong ân bội nghĩa.” “Nếu cô không cẩn thận thì Hằng Điện và Diệp Đường sẽ bị ngăn cách.” “Ván này, một mũi tên trúng ba con nhạn. Bốn con nhạn? Hay là năm con đây? “Thật ra trong lòng tôi biết rất rõ, rằng cô không thù ghét hay oán hận gì Đường Nhược Tuyết, chẳng qua cô chỉ là bất đắc dĩ bị người khác đem ra làm quân cờ.” “Một quân cờ bốn lạng mà đánh bạc được cả ngàn cân.” “Hôm nay tôi chặn cô ở nơi đây, cũng không phải là tôi hô hào kêu gọi đánh giết gì cả. Tôi không cần phải ra tay giết bia đỡ đạn.” “Chẳng qua là tôi muốn hỏi về một cái tên.” “Nếu cô nói cho tôi biết tên người đứng sau, tôi sẽ làm như không nhìn thấy cô, sẽ không nhắc đến chuyện cũ nữa.” Vừa uống cà phê, Diệp Phi (Phàm) vừa gõ gõ ngón tay lên bàn: “Nếu không thì mười phút nữa cảnh sát sẽ ập đến và áp giải cô.” “Cô cũng không cần phải phủ nhận danh tính của mình, khuôn mặt và dáng người của cô đã thay đổi nhưng dấu vân tay và gen thì không thể nào thay đổi được đâu.” “Cô chính là Trần Tiểu Nguyệt. Một khi thân phận của cô đã bị bại lộ, cho dù người đứng đầu đằng sau kia không xuất đầu lộ diện, không ra tay giết người diệt khẩu thì Dương Phá Cục cũng sẽ đánh cô cho đến chết.” “Đoán chừng là anh ta sắp phải ngồi tù rồi đây.”