Chương 2338 Trần Tiều Nguyệt vội vàng nói xin lỗi: “Uông thiếu, xin lỗi, tôi không có ý đó…” “Ầm.” Còn chưa nói hết lời, Trần Tiều Nguyệt đã đụng phải một người qua đường. Cô ấy chăm chú nhìn đối phương theo bản năng, nhưng lại phát hiện đối phương đã nhẹ nhàng rời đi. Mà bụng cô ấy lại trở nên đau đớn dữ dội. Trần Tiểu Nguyệt cúi đầu nhìn, lúc này trên bụng cô đã có thêm một con dao, máu tươi chảy không ngừng. Sau khi Trần Tiểu Nguyệt bị đột tử ở đầu đường khoảng nửa giờ thì Khách sạn Long Kinh đối mặt với Vườn hoa Hồng Vân. Diệp Phi (Phàm) Dương ném một chồng tài liệu đến trước mặt Dương Phá Cục: “Không ngờ rằng lai lịch của cái tên Diệp Phi (Phàm) này cũng không nhỏ…” “Không chỉ là quán chủ của Tiệm thuốc Kim Chi Lâm, mà còn là quán quân cuộc thi Hoa Đà Bôi toàn quốc, đánh bại cả ba thiên tài hàng đầu của Huyết Y Môn.” “Khó trách lại ngang ngược như vậy, biết được nội tình về chúng ta mà còn dám khiêu chiến, ngay cả Khách sạn Long Kinh cũng bị phong tỏa.” Ánh mắt của anh ta lóe lên một tia sáng, ngoại trừ việc canh cánh trong lòng về mười cái tát, thì còn có câu nói của Diệp Phi (Phàm) khiến anh ta như có gai đâm trong lòng. Hiệp Đường là Hiệp Đường, còn nhà họ Diệp là nhà họ Diệp…, đây chính là chuyện mà vô số người phải giữ kín như bưng, cũng là chuyện nhạy cảm nhất của người nhà họ Diệp, nhưng mà cuối cùng lại bị Diệp Phi (Phàm) nói ra hết trước mặt mọi người như vậy. Nhưng mà dù hận thì hận, anh ta cũng không có nóng lòng trả thù, đã từng nếm qua thiệt thòi một lần rồi nên lần này anh ta muốn nếu có ra tay thì chính là một tên trúng đích. Hơn nữa chuyện rắc rối của khách sạn Long Kinh cứ hết đợt sóng này lại nối tiếp đợt sóng kia, ngay cả anh ta cũng đã bị mời đi điều tra suốt bốn mươi tám tiếng đồng hồ, điều này làn cho Diệp Phi (Phàm) Dương không thể không xem xét lại toàn bộ mọi chuyện. Tại sao chỉ một xung đột nhỏ thôi mà lại có thể kéo nhiều thế lực xuống nước như vậy? “Quan tâm chi tiết về anh ta làm cái khỉ gió gì đâu, chỉ cần không phải là con cháu của Ngũ Đại Gia thì với việc anh ta vả mặt tôi và anh Diệp như thế là chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta rồi.” Dương Phá Cục vừa mới vận dụng hết tất cả mọi quan hệ để nộp tiền bảo lãnh rời khỏi Cục Cảnh Sát, sau đó để cho một cô gái tóc vàng lấy một điếu xì gà ra cho mình ngậm trong miệng: “Dù sao Khách sạn Long Kinh bị phong tỏa, lần này chắc hẳn tôi cũng phải ngồi tù vài năm, con đường tương lai cũng bị hủy diệt rồi, cứ dứt khoát đập đầu đến cá chết lưới rách luôn thôi.” “Không đòi lại được thể diện này thì đừng nói tới việc tôi không còn mặt mũi để trở về nhà họ Dương làm anh Diệp mất mặt, 就是这牢也白坐了。”Dương Phá Cục kêu người ta châm điếu xì gà và phun khói ra dày đặc: “Chân trần thì không sợ mang giày… Ông đây mang giày giẫm chết anh ta.” Nghĩ đến chai rượu đập bể đầu mình với cả hai cánh tay bị gãy đêm hôm đó, gương mặt Dương Phá Cục tràn đầy sự thù hận. “Cậu đừng có mà làm bậy.” Diệp Phi (Phàm) Dương khẽ nhíu mày: “Thông tin trong tài liệu cho thấy rằng giao thiệp của Diệp Phi (Phàm) rất sâu rộng, còn có chút quan hệ với bà Triệu.” “Quan hệ giữa bà Triệu và Diệp Phi (Phàm) còn chẳng phải là vì kỹ thuật chữa bệnh hay sao.” Rõ ràng là mấy ngày nay Dương Phá Cục vô cũng uất nghẹn, chậm rãi đi đến cửa sổ nhìn Khách sạn Long Kinh ở phía xa: “Hơn nữa, cho dù có quan hệ thì sao?” Diệp Phi (Phàm) gọi bà Triệu là bà Triệu, anh Diệp gọi bà Triệu là cô nhỏ, thì xưng hô nào sẽ thân thiết hơn đây?” “Chẳng lẽ đụng vào Diệp Phi (Phàm) thì bà Triệu sẽ vì việc nước mà quên người nhà đụng đến tôi và anh Diệp à?” Anh ta gần như mất hết tất cả nên không chỉ dần biến chất xấu xa mà còn bắt đầu trở nên bất cần.