Chàng Rể Bác Sĩ

chương 236

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương :

Đường Nhược Tuyết hỏi, Triệu Đông Dương trả lời vô cùng ăn ý, thoạt nhìn thì có cảm giác hai người vô cùng xứng đôi.

Ở góc độ của Diệp Phi thì vừa vặn nhìn thấy được nửa khuôn mặt tươi cười của Đường Nhược Tuyết.

Không mang vẻ cao lãnh như ngày thường, mà mang một ý cười nhàn nhạt khiến cho người ta cảm thấy thân thiết và thoải mái không diễn tả lên lời.

Trong lòng Diệp Phi có một lỗi phiền muộn không tên, đang lúc muốn gõ cửa đi vào lại nghe được tiếng bụp một cái của Triệu Đông Dương, anh ta quỳ một chân trên đất: “Nhược Tuyết, anh thật sự là không thể khống chế được nữa rồi, anh thật sự rất thích em.”

“Em gả cho anh chứ, nếu thật sự không được thì trước tiên hãy làm bạn gái anh nhé.”

“Anh có thể cho em được rất nhiều tài nguyên cũng chỉ có anh mới giúp em như vậy, Diệp Phi thì không thể giúp em phân ưu.”

Triệu Đông Dương giơ ngón tay lên trời thề: “Nhược Tuyết, anh nhát định sẽ chăm sóc em thật tốt, nhát định sẽ cho em hạnh phúc to lớn nhất.”

Đường Nhược Tuyết rụt người lại một chút: “Đông Dương, xin lỗi, anh đừng như vậy, bây giờ tôi đã là vợ của Diệp Phi rồi, tôi không hề có cảm giác gì với anh hét.”

“Tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của anh dành cho tôi, còn chuyện anh đã cứu tôi từ trong tay Mạnh Giang Nam về nữa thế nhưng thật xin lỗi…” Giọng nói của cô chắc như: đỉnh đóng cột: “Tôi thật sự là không thể.”

“Nhược Tuyết…” Triệu Đông Dương không ngờ tới nói ra đến bước này rồi mà Đường Nhược Tuyết vẫn không chuyển ý.

Lồng ngực cuồn cuồn, hai tay anh ta không nhịn được mà nắm chặt vào thành giường, ngắng đầu lên tính hôn tới đôi môi đỏ mọng ướt át của Đường Nhược Tuyết.

Đường Nhược Tuyết nhảy từ trên giường xuống: “Anh còn như vậy nữa thì ngay cả bạn bè cũng không thể làm.”

Nếu đổi lại là trước đây thì cô sẽ cho anh ta hai cái bạt tai, thế nhưng nghĩ tới Triệu Đông Dương đã cứu cô, cô chỉ có thể tiêu tan đi cơn giận của mình.

Triệu Đông Dương tức giận vô cùng nắm chặt nắm tay, trong ánh mắt hiện lên tia không cam chịu và mê muội hận không thể xông lên áp đảo người phụ nữ này xuống đất mà hành xử.

Thế nhưng anh ta cũng biết, một khi anh ta làm như vậy thì sẽ triệt để mắt đi trái tim của Đường Nhược Tuyết, mà anh ta thì lại không muốn một cơ thể không có linh hồn.

Sau khi Triệu Đông Dương hít sâu một hơi, thì chậm rãi khôi phục lại sự bình tĩnh và nho nhã như trước đây.

“Nhược Tuyết, xin lỗi, là do anh quá mức yêu em mà thôi.”

Ban này là do anh không kìm được lòng mình, xin lỗi.”

Triệu Đông Dương cúi người xin lỗi, lại còn khiến cho mình hiện lên sự chân thành không gì sánh được.

“Kìm lòng không được sao không đi hôn em gái anh?”

Diệp Phi lạnh lùng đẩy cửa phòng bệnh tiến vào, nhìn Triệu Đông Dương bằng ánh mắt lạnh buốt lên tiếng: “Đừng động vào vợ người khác, rất dễ bị đánh chét đáy.”

“Diệp Phi!”

Thấy Diệp Phi xuất hiện Đường Nhược Tuyết giật mình một cái, theo bản năng mà khẽ hô một tiếng.

Diệp Phi liếc mắt nhìn qua Đường Nhược Tuyết, sau đó lại nhìn Triệu Đông Dương nói: “Hôm nay là lần cuối cùng, nếu như để tôi nhìn thấy anh phi lễ với Nhược Tuyết thêm một lần nào nữa thì tôi sẽ xử chết anh!”

Xử chết tôi? Cậu là cái thá gì chứ?”

Triệu Đông Dương không hề phát hỏa, chỉ khiêu khích hừ một tiếng: “Giúp tôi chăm sóc Nhược Tuyết, cô ấy mà xảy ra bắt cứ chuyện gì thì các người cứ đợi đấy.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio