Chàng Rể Bác Sĩ

chương 2378

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 2378 Cô biết rõ tình cảm của Diệp Phi (Phàm) đối với Đường Nhược Tuyết, cho nên lên tiếng an ủi Diệp Phi (Phàm), để cho anh không cần bận tâm về điều đó. Thấy Tống Hồng Nhan ân cần như vậy, khóe miệng Diệp Phi (Phàm) mấp máy: “Chị không tức giận sao?” “Tức giận?” Nụ cười của Tống Hồng Nhan hơi thu lại, khuôn mặt xinh đẹp lại thêm một tia oán hận: “Đương nhiên là chị tức giận.” “Cậu vì Đường Nhược Tuyết, bất kể là chuyện lớn hay là chuyện nhỏ, cũng chẳng ngó ngàng gì mà cứ thế lao lên.” “Chuyện người mắc bệnh lần này cũng như vậy, biết rõ mình và Huyết Y Môn đang đối đầu vẫn còn mạo hiểm vọt vào trang viên Ánh Dương cứu người.” “Một lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, hai lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, mười lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, nhưng không có nghĩa là một trăm lần cậu cũng sẽ bình an vô sự.” Cô hận không thể rèn sắt thành thép nhìn Diệp Phi (Phàm): “Lần này nếu như không phải cậu biết cách hóa giải độc Huyết Thi Hoa thì cậu cũng đã giống như Shichiro Yamamoto ngủ không dậy được.” Diệp Phi (Phàm) nhẹ giọng nói một câu: “Thật xin lỗi đã làm cho chị lo lắng, chẳng qua là lúc ấy em sợ Nhược Tuyết thân bại danh liệt…” “Chị không là tức giận việc cậu hy sinh vì Đường Nhược Tuyết, chị chỉ là tức giận cậu không hề quan tâm đ ến chính mình.” Tống Hồng Nhan đưa tay ra nắm chặt lấy tay Diệp Phi (Phàm): “Cậu xảy ra chuyện thì Kim Chi Lâm phải làm thế nào?” “Cái này…” Diệp Phi (Phàm) á khẩu không trả lời được, trong lòng cũng càng cảm thấy áy náy. “Được rồi, không nói những thứ này tránh cho cậu bị bối rối.” Tống Hồng Nhan cầm khăn giấy lau khóe miệng của Diệp Phi (Phàm), sau đó chỉ vào bát cháo nóng hổi trên tay cười: “Mau ăn đi, sắp lạnh rồi.” “Reng ——” Ngay tại lúc này, có một cú điện thoại gọi đến, Diệp Phi (Phàm) buông chén xuống nghe. Anh mới vừa alo một tiếng, giọng nói mất kiểm soát của Đường Kỳ Kỳ đã sớm vang lên bên tai anh: “Anh rể, anh rể, bệnh viện có chuyện…” Một giờ sau, Diệp Phi (Phàm) lê tấm thân suy yếu đi tới trước cổng Bệnh viện Trường Thanh ở Long Đô. Gần như ngay khi Diệp Phi (Phàm) vừa mới xuất hiện, Đường Kỳ Kỳ và Hàn Kiếm Phong đã lập tức bước tới đón tiếp: “Diệp Phi (Phàm), anh tới rồi.” Điều này cũng cho thấy họ đã coi Diệp Phi (Phàm) như người đáng để tin tưởng từ lâu. Đường Nhược Tuyết cũng bước ra từ sảnh lớn, cô nhìn Diệp Phi (Phàm) với ánh mắt muốn nói lại thôi, cô muốn quan tâm tình trạng sức khỏe của anh nhưng cuối cùng lại chỉ rụt rè gật đầu chào. Diệp Phi (Phàm) cũng không nói gì nhiều, chỉ nhìn Đường Nhược Tuyết rồi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Có phải tình trạng của người bệnh chuyển biến xấu rồi hay không?” “Tình trạng bây giờ của người bệnh còn nghiêm trọng hơn cả chuyển biến xấu…” Đường Nhược Tuyết không giải thích gì với Diệp Phi (Phàm) mà chỉ nói: “Anh vào trong tự mình nhìn đi.” Diệp Phi (Phàm) cũng không dây dưa, anh mặc quần áo cách ly vào, sau đó bước chậm vào bên trong khu cách ly. Ba mươi sáu người bệnh đều đã được sắp xếp ổn thỏa, mỗi người ở trong một phòng bệnh riêng biệt, hơn nữa còn được trang bị một bác sĩ, một y tá và một hộ lý. Từ đây có thể thấy được Đường Nhược Tuyết đã lo liệu mọi thứ một cách rất chu đáo. Hơn nữa vì để mau chóng chữa khỏi cho người bệnh, Đường Nhược Tuyết đã mời không ít chuyên gia tới hội chẩn, hơn nữa còn kêu đám người của Hàn Kiếm Phong kể cả bản thân cô tới trông chừng thật cẩn thận.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio