Chương 2383 Đường Nhược Tuyết đi thẳng ra khỏi phòng, vừa đi vừa nói: “Diệp Phi (Phàm), em đi khử trùng, anh hỗ trợ theo dõi ông cụ kia, lát nữa em sẽ quay lại tìm anh.” Sau khi nói xong, cô cũng không quay đầu lại nữa, giống như đang trốn tránh Diệp Phi (Phàm) vậy. Diệp Phi (Phàm) liên tục gọi: “Nhược Tuyết, Nhược Tuyết…” Đường Kỳ Kỳ cũng dậm chân một cái: “Chị ấy muốn làm gì cơ chứ?” “A…” Lúc này, ông già mũi đỏ tỉnh lại, cả người lại lắc lư giống như một con thú hoang đang gào thét. Diệp Phi (Phàm) chỉ có thể ngừng suy nghĩ mà xoay người chữa cho ông ta, lại bảo Đường Kỳ Kỳ gọi điện thoại cho đám người Niêm Hoa chạy đến đây. Chỉ có điều trong đầu anh vẫn luôn nhớ lại hình ảnh Đường Nhược Tuyết tránh né mình, không biết mình đã làm mất lòng cô gái này ở chỗ nào. Lúc Diệp Phi (Phàm) đang đầu tắt mặt tối đi cứu người, Đường Nhược Tuyết trở về với cánh tay đã được quấn băng, cô do dự một chút rồi kéo Đường Kỳ Kỳ ra dặn dò vài câu, sau đó đưa vệ sĩ đi. Cô đến Viện Chăm sóc Y tế cho Phụ nữ và Trẻ em cách đó mười mấy cây số. Nhìn bệnh viện đang có nhiều người qua lại, cô cảm thấy rất là khó xử. Gần nhất thân thể cô có chút không bình thường, cho dù Đường Nhược Tuyết cố gắng bỏ qua sự tồn tại của nó, thế nhưng cô vẫn có chút suy đoán lờ mờ. Vốn dĩ cô không muốn để ý tới nó, đợi thêm một tháng nữa rồi mới kiểm tra kĩ càng. Thế nhưng hôm nay bị ông già mũi đỏ cắn một cái, cô phải châm cứu và bốc thuốc chữa cảm lạnh. Điều này làm cho cô phải đến Viện Chăm sóc Y tế cho Phụ nữ và Trẻ em để kiểm tra thân thể sớm hơn dự tính. Đường Nhược Tuyết hi vọng mình sai, nếu không cô sẽ phải đối mặt với một lựa chọn khó khăn. “Mọi người đứng đợi ở đây, mình tôi vào kiểm tra là được rồi!” Bước ra khỏi xe, Đường Nhược Tuyết trở lại với vẻ lạnh lùng thường thấy, nghiêng đầu nói với đám người Đuognừ Thất. “Tổng giám đốc Đường, bây giờ là thời buổi rối ren, lúc nào cũng có nguy hiểm kề cạnh. Đặc biệt là Đường Hải Long bị thiệt lớn, có lẽ gã sẽ để ý tới cô.” Đường Thất lại nói tiếp: “Nếu như bên cạnh cô không có người đi theo thì sẽ rất nguy hiểm.” Đường Nhược Tuyết khẽ nhíu mày: “Đây là bệnh viện, Đường Hải Long sẽ không gây sự ở đây đâu.” Đường Thất lại nói: “Tổng giám đốc Đường, tôi vẫn sẽ đi theo cô. Có một số việc cần phải đề phòng, cẩn thận không bao giờ thừa đâu.” “Cô yên tâm, chúng tôi chỉ đi theo bảo vệ cô thôi. Chúng tôi sẽ không bao giờ nói ra việc cô đi kiểm tra sức khỏe.” Ông ta biết Đường Nhược Tuyết lo lắng điều gì. Đường Nhược Tuyết đột nhiên mất kiên nhẫn, tức giận nói: “Tôi bảo không cần là không cần, mọi người chờ tôi ở đây là được.” Sau khi nói xong, cô bèn đi thẳng vào bệnh viện. Đám người Đường Thất đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đa số đều ở lại xe, Đường Thất và hai tên vệ sĩ thì đi theo nhưng lui lại phía sau một quãng khá xa. Mọi người vẫn luôn lo lắng khi Đường Nhược Tuyết rời khỏi tầm nhìn của họ. Đường Nhược Tuyết nhìn thấy mấy người đi theo, ban đầu định nói gì đó nhưng lại thôi, sau đó đeo kính râm lên rồi xếp hàng đăng ký. Thử máu, siêu âm… Cô xét nghiệm qua một vài thứ. Mất đúng hai tiếng thì cô mới kiểm tra xong hết, còn tốn một vạn tệ để được ưu tiên phục vụ trước. Một tiếng sau, trong một văn phòng chủ nhiệm rộng lớn, một phụ nữ trung niên dễ gần rót một chén nước cho Đường Nhược Tuyết. Sau đó, bà nhìn tờ giấy xét nghiệm tổng hợp, nhẹ nhàng đẩy gọng kính, cười nói: “Tiểu thư Đường, tình trạng cơ thể cô rất tốt, trừ hơi thiếu máu và thiếu ngủ thì không có vấn đề gì lớn cả.”