Chương 2398 Bọn người Hàn Kiếm Phong ai cũng đều trợn mắt há hốc mồm. Người phụ nữ này không chỉ có danh tiếng vang xa, mà còn vô cùng quyết đoán, khí thế giải quyết vấn đề mạnh mẽ như dời sông lấp biển. “Không sai, thu mua toàn bộ.” Tống Hồng Nhan nở nụ cười nhìn về phía Diệp Phi (Phàm): “Đương nhiên, đây cũng không phải do tôi tâm huyết dâng trào, mà đây chính là một thời cơ đáng để thu mua.” “Tập đoàn Thiên Ảnh đã phát triển tới một mức độ rồi, lưu lượng công ty Vân Âm cuối cùng vẫn không thể đi lên, Thích Mạn Thanh muốn thu mua mấy nhà truyền thông chỉ trong một lần chắc chắn sẽ mở ra một chỗ hổng.” “Chỉ là những công ty đó vẫn luôn có tin giật gân, thu mua cũng không thực sự có lời.” “Hôm nay là một cơ hội.” “Văn chương cả mười ba nhà truyền thông này tương tự nhau, thứ biết đến cũng không khác biệt lắm, chín phần mười là nhận tiền của Đường Hải Long mà làm việc.” “Để cho Tổng giám đốc Thích lợi dụng cảnh sát điều tra nơi bọn họ thường lui tới, lại mang theo công ty pháp vụ đi tìm mười ba công ty này.” “Nếu đối phương không chịu bán, vậy đưa ra việc giao dịch ngầm của bọn họ, cảnh báo bọn họ nhận tiền không hợp pháp đi bôi nhọ phỉ báng Tổng giám đốc Đường.” “Cho dù cảnh sát không bắt được bọn họ, cũng có thể để cho bọn họ rước phải phiền toái vào thân, lại đem giao dịch đó công bố ra ngoài ánh sáng, để cho bọn họ chờ đến lúc thân bại danh liệt đi.” Tống Hồng Nhan thận trọng từng bước nói: “Ít nhất, mấy ngày kế tiếp, bọn họ sẽ không có tinh lực làm khó dễ Tổng giám đốc Đường nữa.” Diệp Phi (Phàm) giơ ngón tay cái lên, không nói gì nữa, chỉ cầm lấy điện thoại gọi điện cho Thích Mạn Thanh, để bà ta dùng tốc độ nhanh nhất đi thu mua mười ba nhà truyền thông. Chuyện này mà làm tốt, một mũi tên bắn tận hai con chim, không chỉ có thể giảm bớt phiền toái của Đường Nhược Tuyết, còn có thể để cho tập đoàn Thiên Ảnh tiện nghi thu mua truyền thông. Đường Nhược Tuyết muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể thở dài một tiếng không nói cái gì. Đường Nhược Tuyết có chút kháng cự, Tống Hồng Nhan bình tĩnh giải quyết sự việc như thế, nhưng hiện tại lợi ích của mười ba nhà kia cùng với lợi ích của nhà họ Đường, Đường Nhược Tuyết lại không tiện nói thêm gì nữa. “Gọi điện thoại xong rồi. Tổng giám đốc Thích sẽ lập tức hành động.” Diệp Phi (Phàm) buông điện thoại nhìn về phía Tống Hồng Nhan: “Kế tiếp còn phải làm gì?” “Tổng giám đốc Đường tuyên bố thanh minh, ba giờ chiều ngày mai sẽ tổ chức buổi họp mặt chiêu đãi ký giả.” Tống Hồng Nhan nhìn đường Nhược Tuyết cười rồi nói: “Nói với công chúng, chân tướng chỉ có một, thuận tiện đem Đường Hải Long chôn ở trong hầm của mình đào ra.” “Sau ngày mai sẽ không còn người nào có thể lay động được địa vị của Tổng giám đốc Đường nữa.” “Các người cứ tiếp tục nói, tôi xuống phòng bếp làm bánh kem đây.” Sau đó lại nở một nụ cười xinh đẹp phất tay rời đi, còn hát khẽ một đoạn: “Cô gái nhỏ bất tài, chưa được chàng trai ưu ái, quấy nhiễu chàng trai đã lâu, chàng trai chớ trách…” Vào buổi chiều ba giờ ngày hôm sau, hội trường bên trong cao ốc Nhược Tuyết, đám đông tụ lại đông như kiến. Cho dù Tống Hồng Nhan đã đem nhiệt độ áp xuống, nhưng buổi họp mặt chiêu đãi ký giả vẫn dẫn tới không ít người tò mò. Hơn nữa người có lòng thêm củi quạt gió, cho nên hội trường rộng lớn với một nghìn vị trí đã có không ít truyền thông và dân chúng chen chúc tới.