Chương 2402 “Xin chào mọi người, tôi là Đường Hải Long. Tôi chính là anh họ của Tổng giám đốc Đường đây, vừa mới trở về từ nước ngoài vài ngày trước.” “Nghe thấy cô ấy chuẩn bị đánh úp tôi, tôi mới phải xuất đầu lộ diện xem xem cô ấy định vu khống tôi như thế nào.” Chính vào lúc này, một nhóm nam nữ người Trung Quốc khác xuất hiện trước cửa. Đường Hải Long toàn thân khoác một bộ vest màu trắng, tay cầm điếu xì gà, đằng sau mang theo mấy chục người nữa đi hộ tống. Anh ta đích thân đến để làm tăng thêm sự hỗn loạn, dường như để chứng kiến những cáo buộc của Đường Nhược Tuyết. Nhìn thấy vẻ mặt không biết xấu hổ của Đường Hải Long, sắc mặt Đường Nhược Tuyết liền thay đổi: “Đường Hải Long, anh đúng là đồ đáng khinh bỉ, đồ bẩn thỉu.” “Người đã khiến ba sáu bệnh nhân trở thành người có bệnh sợ nước không phải là Đường Hải Long tôi, mà chính là Tổng giám đốc tài cao cao tại thượng Tổng giám đốc Đường của các người.” Đường Hải Long nở nụ cười đắc ý: “Cô không thể tranh thủ lúc tôi không phòng bị mà định đổ nước bẩn lên người tôi được.” “Người nhà bệnh nhân, những phóng viên đây, tất cả bọn họ đều không bị mù.” Sau đó, anh ta nói với các phóng viên một lần nữa, mô tả ngắn gọn mối quan hệ của mình với Đường Nhược Tuyết, đồng thời cáo buộc Đường Nhược Tuyết đã giết bà và em gái anh ta để chiếm lấy công ty. Sự bất bình, đấu đá lẫn nhau của những người giàu có và quyền lực khiến các phóng viên thêm phần phấn khích. Họ lần lượt hét lên với Đường Nhược Tuyết: “Tổng giám đốc Đường, có thể cho bọn họ vào đây để giải quyết chuyện một cách rõ ràng không?” Vẻ mặt của mọi người ai nấy đều vô cùng căng thẳng, song mười ba chi lại lắc đầu kịch liệt với Đường Nhược Tuyết. Ngay từ đầu Đường Hải Long và người nhà bệnh nhân có mặt tại đây mục đích để muốn phá vỡ hiện trường, nếu đưa bọn họ vào trong thì những gì họ phát biểu chắc chắn sẽ không có lợi cho tập đoàn Đường Tuyết. “Để cho bọn họ vào.” Đường Nhược Tuyết hầu như không hề tỏ ra do dự tí nào, ra lệnh một tiếng: “Tôi đây đi đứng chính trực, ngồi thẳng lưng, cây ngay không sợ chết đứng, không sợ bọn họ vu oan cho mình.” Nghe thấy câu nói này, mười ba người chi đều lắc đầu nguầy nguậy, cảm thấy Đường Nhược Tuyết hành động quá kích động, không suy nghĩ kĩ càng. Đám người Đường Thất nhanh chóng nhường đường, năm mươi sáu mươi người nhà bệnh nhân nhanh chóng xông vào, ngay sau đó chạy lên bục cao xếp hàng. Bọn họ còn lấy ảnh của bệnh nhân ra cầm trước ngực để phóng viên có thể chụp rõ hơn. Đường Hải Long không đi lên, anh ta chỉ ngồi ở hàng ghế đầu tiên, rồi chiêm ngưỡng biểu cảm xấu xí khó coi của Đường Nhược Tuyết với vẻ vui đùa. Anh ta xua tay nói: “Nói đi, mọi người đều nói đi, tất cả sự phẫn uất của mọi người nói ra cho tất cả ở đây biết đi.” “Chào mọi người, tôi là Lưu Quốc Cường, còn bố tôi là Lưu Công Dân, ông là một người công dân trung thực thật thà chất phác.” Một người đàn ông trung niên mặt đỏ bừng than thở với bức ảnh: “Ông ấy năm nay đã 65 tuổi rồi, vừa mới nghỉ hưu, sức khỏe vẫn luôn tốt, kết quả lại bị rượu của tôi mua về tặng uống xong thì xảy ra chuyện.” “Ông vốn sợ nước, sợ ánh sáng, còn sợ cả âm thanh nữa, nói không điêu thì chẳng khác gì một con chó dại cả.”