Chàng Rể Bác Sĩ

chương 2405

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 2405 Đường Hải Long thấy vậy cũng giơ ngón cái lên, ông trời ơi, mười vạn nhân dân tệ thật đáng giá, sánh ngang với phim hành động Hollywood. Các phóng viên đều lần lượt chụp và quay lại mọi thứ, ai cũng nhìn Đường Nhược Tuyết với ánh mắt không tốt. Diệp Phi (Phàm) nhìn thấy Đường Nhược Tuyết bị tùy ý tấn công như thế thì quay đầu lại nhìn Tống Hồng Nhan: “Chị Nhan, đây là do ai làm vậy?” Đây rõ ràng là xem Đường Nhược Tuyết coi mạng người như cỏ rác, nếu như sự việc bị truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ thân bại danh liệt. Tống Hồng Nhan đưa tay vuốt ve khuôn mặt Diệp Phi (Phàm) cười nói: “Đến lúc giải vây cho người cậu thích rồi.” Nói xong, cô ta lấy điện thoại gửi một tin nhắn. “Ding.” “Ding.” “Ding” Tin nhắn của Tống Hồng Nhan vừa gửi đi không bao lâu, ở hiện trường đã liên tiếp vang lên âm thanh nhận được tin nhắn. Lưu Quốc Cường đầu chảy đầy máu và ba mươi sáu người nhà bệnh nhân đồng thời móc điện thoại ra. Chỉ nhìn một cái, sắc mặt bọn họ thay đổi. Đám đông náo loạn nhanh chóng biến thành im lặng chết chóc. Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm Đường Hải Long. Một luồng khí nguy hiểm lập tức bao trùm khắp nơi. Đừng nói đến đám phóng viên, ngay cả Đường Nhược Tuyết và Đường Hải Long cũng cảm thấy nguy hiểm. Đường Thất vô thức đứng chắn trước mặt Đường Nhược Tuyết. Những vệ sĩ khác của nhà họ Đường cũng nâng cao cảnh giác. Phóng viên theo bản năng mà lui về phía sau mấy bước, sợ rằng cuộc bạo loạn gia đình tấn công Đường Nhược Tuyết sẽ làm mình bị thương. Nhưng nhóm người Lưu Quốc Cường không hề tấn công Đường Nhược Tuyết, mà bao vây Đường Hải Long hét lên: “Giám đốc Long, làm người thì phải biết giữ lời, không được qua cầu rút ván.” Nhưng người nhà khác cũng không quan tâm đến đầu đầy máu, tức giận nhìn Đường Hải Long mắng: “Không sai, nói mà không làm thì sẽ bị báo ứng đấy.” Đường Hải Long khẽ cau mày: “Qua cầu rút ván cái gì? Báo ứng cái gì? Tôi không hiểu mọi người nói cái gì cả?” “Tất nhiên là anh hiểu rồi, sao anh lại không hiểu được chứ?” Lưu Quốc Cường cười nhạo: “Không phải qua cầu rút ván, vậy thì anh giải thích xem tin nhắn này là thế nào đây?” “Tin nhắn gì?” Đường Hải Long liếc nhìn nội dung tin nhắn. Không ít phóng viên cũng đang quay chụp, xem rõ ràng nội dung: “Người chuyển khoản Đường XX đã rút lại số tiền một triệu chuyển cho người dùng Lưu Quốc Cường vào lúc bốn giờ năm phút.” “Một triệu?” “Oa, còn là ba mươi sáu người, vậy không phải là ba sáu triệu sao?” “Đây là chuyện gì vậy?” “Đường Hải Long chuyển nhiều tiền như vậy cho người nhà bệnh nhân là vì muốn làm người tốt đến cùng sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio