Chương 2427 “Diệp Thiên Đông đã làm việc chăm chỉ để biến Diệp Đường thành công theo ý muốn của bố mình, nhưng bà ta luôn muốn Diệp Đường trở thành của riêng.” “Giang sơn mà nhà họ Diệp làm việc chăm chỉ dùng máu và sinh mạng đổi lấy chỉ nên thuộc về nhà họ Diệp.” “Triệu Minh Nguyệt có cùng lý tưởng với Diệp Thiên Đông, cho nên bà ta vô cùng ghét bỏ. Bà ta cảm thấy cô ấy được gả đến để giành quyền ăn nói, ngay cả đứa con trai nhỏ cũng bị hắt hủi.” “Đó là khi Triệu Minh Nguyệt bị kẻ thù tấn công và mất đi chính máu thịt của mình.” “Sau khi đầy tháng, Diệp Thiên Đông cũng không tìm thấy con trai mình, nên bà ta kín đáo đưa cháu trai Diệp Cấm Thành cho Diệp Thiên Đông, muốn Diệp Cấm Thành thừa kế sự nghiệp của Diệp Thiên Đông.” “Triệu Minh Nguyệt mất con, trái tim như bị dao cắt, thấy mẹ chồng không muốn giúp đỡ mình tìm con trai, ngược lại còn muốn chiếm đoạt vị trí của con trai mình nên đã gây gổ với bà ta.” “Diệp Thiên Đông phải cùng với mấy vị lão làng chạy đến mới có thể giảng hòa được.” “Hai bên cuối cùng cũng đồng ý rằng bà chủ sẽ cho Triệu Minh Nguyệt 18 năm.” “Nếu đến lúc đó cô ấy vẫn chưa tìm lại được đứa con trai đã mất hoặc chưa sinh người con khác, thì Diệp Cấm Thanh sẽ biến thành con trai của Diệp Thiên Đông.” “Còn tám năm nữa, tức là năm nay, nếu vẫn không có tin tức gì, Triệu Minh Nguyệt phải bắt đầu chia sản nghiệp và cổ phần cho Diệp Cấm Thành, từng cái từng cái một.” “Triệu Minh Nguyệt đã cố gắng rất nhiều để tìm con trai mình, nhưng cô ấy thực sự không thể tìm thấy nó. Sau khi tìm kiếm khắp Trung Hải, cô ấy đã không thấy đâu cả. Mười tám năm sau, cô ấy dần dần từ bỏ.” “Cô ấy cảm thấy có lỗi khi mất đi đứa con của mình, sao bà ấy lại có thể có tâm trạng muốn có một đứa con khác?” “Vậy nên bà ấy cũng không tranh cãi với mẹ chồng nữa, cứ vậy để cho bà ta nhét Diệp Cấm Thành vào nhà, trở thành con của bà ấy trên danh nghĩa.” “Nếu không có tai nạn trong năm nay, tài sản và cổ phần của Diệp Thiên Đông sẽ được chuyển cho Diệp Cấm Thành.” “Trong tám năm qua, Diệp Cấm Thành không chỉ lập được nhiều thành tích, mà còn kết bạn với cường giả, ủng hộ phái mạnh trẻ tuổi ở Từ Hàng Vân Trai.” “Cộng thêm tài nguyên của bố ruột Diệp Thiên Húc, nếu như lấy thêm sản nghiệp từ chú ba, cùng với cổ phần, tên này nhất định sẽ là người kế tục của Diệp Đường.” Khuôn mặt xinh đẹp của Thái Linh Chi có một nét ngưng trọng: “Có lẽ cậu ta sẽ sớm lên nắm quyền thôi.” Diệp Phi (Phàm) cười nhạt: “Diệp Cấm Thành này đúng là tốt số, ngậm thìa vàng ra đời xong còn nhặt được bánh nữa.”‘ “Thật ra tôi có chút tò mò. Diệp Thiên Húc là con trai trưởng, sao năm đó Diệp Thiên Môn lại không để ông ta tiếp quản?” Nói thế nào thì cũng là con trai trưởng mà. “Diệp trưởng lão này quả thật nhìn xa trông rộng.” Thái Linh Chi hiển nhiên đã hiểu chủ đề này từ rất lâu rồi, nên chị không chút do dự nhận lấy. “Diệp Đường đã đặt nền móng vào thời điểm đó, mấy trận huyết chiến đã làm chết nhiều tinh nhuệ, khi đó ổn định quan trọng hơn phát triển.” “Con trai trưởng, Diệp Thiên Húc, là người cấp tiến và đầy tham vọng. Nếu để ông ta phụ trách Diệp Đường, có thể ông ta sẽ tiếp tục liều lĩnh, nhẹ thì hao binh tổn tứng, nặng thì công dã tràng.” “Lập giang sơn thì dễ, giữ giang sơn thì khó”. “Vì vậy, Diệp trưởng lão đã cân nhắc trong một tuần, và cuối cùng để cậu con trai thứ ba sáng suốt nhưng kiên định của mình tiếp quản.” “Thực tế đã chứng minh rằng quyết định này cũng đúng.”