“Chị cũng có điều tra công ty bố cậu từng làm. Quả thực có hồ sơ về việc ông ấy theo xe và tàu, bệnh viện cũng có hồ sơ về thương thế của ông ấy.”
“Tóm lại, mọi thứ đều có dấu vết để theo dõi, nhưng không có cách nào để đi sâu vào nó.”
Tống Hồng Nhan nói một lèo xong, thuận thế quớ lấy ly nước của Diệp Phi uống một ngụm, không chút kiêng kị chuyện anh đã uống qua.
Diệp Phi liếc mắt nhìn tách trà, nhìn thấy Tống Hồng Nhan gián tiếp hôn mình, trong lòng có gì đó kỳ quái.
Sau đó, anh lật xem thông tin, trên mặt lộ ra một chút thất vọng: “Xem ra không có manh mi…”
“Ba cậu thật khó đánh giá, nhưng có hai khả năng.”
Tống Hồng Nhan uống thêm hai ngụm trà: “Một là bình thường. Như thông tin cho thấy, đồ vật ở đây chính là quỹ tích cả đời của bó cậu.”
“Cũng có khả năng là ông ấy là người phi thường, những gì ông ấy muốn cho chúng ta biết chỉ là những thứ này thôi.”
“Cậu lợi hại như vậy, chị đây nghĩ, chắc bố cậu cũng là nhân vật lớn nhỉ.”
Cô nói đùa nháy mắt với Diệp Phi, có vẻ như đang nói đùa, nhưng thực chất là trấn an Diệp Phi. Để anh có thể an tâm bố mình không xảy ra chuyện gì.
Hai má Diệp Phi ửng đỏ, giả vờ câm điếc: “Tôi cũng hy vọng như vậy.”
“Còn có một cái không biết có phải manh mối không?”
Tống Hồng Nhan bắt chéo hai chân, phác họa một đường cong mê người: “Đó là có một nhân vật lớn nào đó, là bạn đại học của bố cậu, cũng là chiến hữu trong quân đội.”
“Ông áy gắn bó với bố cậu gần mười tám năm.”
Khi nói đến nhân vật lớn, mắt cô nhiều hơn một phần kính trọng.
Diệp Phi cười phản bác: “Đây là manh mối gì? Tôi và Đỗ Thiên Hỗ cũng là bạn học, nhưng anh ta có nhận ra tôi đâu?”
“Đúng rồi, nhân vật lớn kia là ai mới được?”
Diệp Phi rốt cuộc cũng hiếu kì.
Tống Hồng Nhan cong môi: “Nếu không liên quan đến bố cậu thì nói làm gì, tóm lại nhân vật lớn thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay thôi.”
“Chị sẽ kiểm tra lại để xem liệu có thể tìm thấy một số manh mối có giá trị hay không.”
Tống Hồng Nhan nhìn Diệp Phi cười nói: “Chỉ là chị đây bỏ nhiều công như vậy, cậu có thưởng không?”
Diệp Phi vẻ mặt bắt lực: “Chị muốn phần thưởng gì?”
Tống Hồng Nhan không nói gì chỉ duỗi đầu ngón tay trắng nõn gõ lên đôi môi đỏ mọng hấp dẫn một chút.
Đồng thời, ngón chân hơi nhấc lên trượt trên bắp chân Diệp Phi.
Rõ ràng là đang trêu chọc.
Diệp Phi giả ngốc: “Môi chị sao thế?”
Có bệnh?”
“Cậu mới có bệnh.”
Tống Hồng Nhan gõ lên trán Diệp Phi: “Tranh thủ thời gian hôn một cái.”
Diệp Phi lúng túng cười: “Chị Nhan, em có gia đình.”
Tống Hồng Nhan kiều mị cười: “Ý là, chờ cậu ly hôn, cậu có thể đi với chị không?”
Diệp Phi ho khan một tiếng: “Trong lòng tôi, chị như một người thân.”
Tống Hồng Nhan trợn mắt nhìn Diệp Phi: “Cậu sờ đùi người thân?”
Lần va chạm trong ô tô hôm nọ trái tim người phụ nữ vẫn còn vương vân.
Diệp Phi suýt ngã.
“Không thú vị.”
“Chờ đi, thế nào chị cũng tóm được cậu.”