Chương 2475 Hàn Tứ Chỉ vừa mới xuất hiện nghe thấy động tĩnh lập tức hét lên: “Ngăn bọn họ lại. Ngăn bọn họ lại.” Diệp Phi (Phàm) trở về từ nhà vệ sinh cũng đỏ mắt: “Dừng tay.” “Không liên quan đến mấy người, đừng có nhúng tay vào.” Tần Mục Nguyệt cho người ngăn đám người Hàn Tứ Chỉ lại: “Tối nay tôi muốn trút giận, không ai có thể ngăn cản được đâu.” Tần Cửu Thiên chết rồi, bây giờ cô ta là người nhà của nạn nhân, làm ra chút chuyện cũng không có ai chỉ trách đâu. Tần Mục Nguyệt còn khiêu khích với Diệp Phi (Phàm) đang lao đến: “Không phải anh là Quốc sĩ sao, không phải anh rất giỏi sao? Cứu người phụ nữ của mình đi.” Nói xong, bảy tám người bên cạnh cô ta hướng súng về phía Diệp Phi (Phàm), uy hiếp anh không cho anh cơ hội cứu Đường Nhược Tuyết. Diệp Phi (Phàm) hét lớn: “Dừng tay lại cho tôi, dám động đến Nhược Tuyết, tôi sẽ giết cô.” “Muốn tôi dừng tay à? Động đến người phụ nữ của anh thì làm sao chứ?” Đôi mắt Tần Mục Nguyệt lộ ra tia oán hận, đạp vào đầu Đường Nhược Tuyết: “Bà Triệu không ở đây, tôi xem hôm nay ai có thể bảo vệ anh. Anh dám ra tay, tôi sẽ dùng súng bắn chết anh.” Cô ta hướng súng về phía Diệp Phi (Phàm): “Anh tôi chết rồi, cùng lắm thì cùng nhau chết.” Đường Nhược Tuyết bị đạp một cái, đầu đập xuống đất, máu chảy ra. “Vèo.” Diệp Phi (Phàm) dùng hết tốc lực gầm lên một tiếng, thân thể động đậy, lập tức biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người. Tề Khinh Mục đang ở trên tầng hai xem trò vui, sắc mặt đột nhiên thay đổi hét lên: “Mục Nguyệt, cẩn thận.” Tần Mục Nguyệt cũng ngửi được mùi nguy hiểm, vô thức lùi về phía sau, họng súng cũng mất đi phương hướng. Khi ông Lệ dẫn người xông lên, Diệp Phi (Phàm) đã tiếp cận đến sau lưng Tần Mục Nguyệt, đưa tay bóp cổ cô ta. Toàn hiện trường thoáng chốc yên lặng. “Pằng.” Diệp Phi (Phàm) dường như không hề đình trệ, sau khi bóp cổ Tần Mục Nguyệt thì cướp súng, không nói hai lời bắn một phát vào đùi cô ta. Tiếng đạn vang lên, xuyên qua đùi Tần Mục Nguyệt, cũng khiến mọi người ở hiện trường dừng lại. Tất cả mọi người bao gồm cả Tề Khinh Mục đang ở tầng hai cũng nhìn Diệp Phi (Phàm), miệng khô khốc, muốn nói cái gì đó nhưng không biết nói cái gì. Ở nơi này, tình hình này, Diệp Phi (Phàm) bắt lấy con tin, còn trực tiếp dùng súng, không phải là điên thì cũng là đầu ngập nước. Chỉ là không ít người không thể không thừa nhận, Diệp Phi (Phàm) rất thâm tình, không quan tâm điều gì chỉ muốn bảo vệ Đường Nhược Tuyết. Đường Nhược Tuyết rơm rớm nước mắt, muốn nói cái gì nhưng đều không thể nói ra. Khóe miệng Hàn Tứ Chỉ khẽ động, sự hiểu biết về Diệp Phi (Phàm) lại tăng thêm. “Khốn nạn.” Sau thời gian im lặng ngắn, Vệ Hồng Hồ và người thanh niên đeo bông tai hét lên lao đến. Hàng chục đồng bọn cũng giơ vũ khí lên, kéo chốt, lên đạn, sát khí dày đặc đối mặt với Diệp Phi (Phàm). Sắc mặt Tần Mục Nguyệt tái nhợt, có gắng chịu đau không kêu gào, sau đó cố gắng nặn ra nụ cười gằn: “Khốn nạn, anh dám bắn tôi, anh chết chắc rồi.”