Chương 2500 Chu Trường Sinh ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Giao cho cảnh sát quốc tế đi, bắt lại, thẩm vấn rõ ràng, để ông Tần xử lý.” Tần Vô Kỵ không nói gì, luôn giữ im lặng. “Diệp Phi (Phàm) và Đường Nhược Tuyết vô tội, Đường Hải Long là thủ phạm thật sự, vụ án của Tần Cửu Thiên coi như sáng tỏ rồi.” Cửu Thiên Tuế vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra: “Bây giờ nên nói về trách nghiệm của Tề Khinh Mục và Diệp Đường.” Trịnh Càn Khôn ngồi thẳng dậy hét lên với Tề Khinh Mục: “Tổ trưởng Mục, trước khi Đường Phi chết có nói cô hãm hại Diệp Phi (Phàm), công báo tư thù, cô có gì để nói không?” Đường Thạch Nhĩ cười như không cười: “Có cái gì oan ức, hoặc cảm thấy bị hãm hại, cô cũng có thể nói ra.” “Không có lời gì muốn nói.” Tề Khinh Mục tiến lên một bước, hiên ngang nói: “Tề Khinh Mục nhận tội.” Không có lời gì muốn nói? Tề Khinh Mục nhận tội? Chỉ hai câu đơn giản này, không chỉ khiến đám người Đường Thạch Nhĩ ngồi thẳng dậy, cũng khiến Diệp Phi (Phàm) liếc nhìn Tề Khinh Mục nhiều hơn. Dựa vào hiểu biết của anh về Tề Khinh Mục, người phụ nữ này không lên thỏa hiệp như vậy, dù thế nào cũng phải tranh đấu đến cùng chứ. Thậm chí theo Diệp Phi (Phàm) thấy, cô ta còn có thể phản bác lại một vài sơ hở của Đường Phi, hoặc là cắn chết không nhận, dù sao bây giờ người đã chết không thể đối chứng được. “Tần Cửu Thiên chết, khiến tôi vô cùng đau buồn, bởi vì anh ta là một trong những người bạn tốt nhất của tôi.” “Lúc đó tôi vừa đau khổ vừa tức giận, còn có mối hận tận xương cốt với Diệp Phi (Phàm), nếu không phải anh ta thắng Tần Cửu Thiên, sao Tần Cửu Thiên có thể vào phòng phẫu thuật, không vào phòng phẫu thuật thì sao có thể bị giết được?” “Cho nên khi Đường Phi thú nhận là Đường Nhược Tuyết sai anh ta giết người, tôi đã bị thù hận làm mờ mắt nên nhân cơ hội kéo Diệp Phi (Phàm) vào.” “Theo tôi thấy, Đường Phi đã khai Đường Nhược Tuyết ra, Đường Phi lại có quan hệ vợ chồng với Đường Nhược Tuyết, còn như hình với bóng, kéo thêm một người vào cũng không sao cả.” “Diệp Phi (Phàm) là Quốc Sĩ, tôi không lợi dụng cơ hội Tần Cửu Thiên bị giết để trả thù anh ta, chỉ sợ sau này sẽ rất khó để tìm được cơ hội đối phó với anh ta.” “Để lời khai của Đường Phi được thông qua, tôi đã giảm lượng thuốc Veritaserum và cho phép anh ta duy trì cảm giác tự chủ.” “Cuối cùng, đã thông qua cả ba vòng thẩm vấn, lấy được lệnh bắt người.” “Nhưng tôi không ngờ trên người Đường Phi lại có trùng độc, có thể chống đối với quy tắc thẩm vấn, nếu không tôi đã không làm chuyện thừa rồi.” Gương mặt xinh đẹp của Tề Khinh Mục trở lên lạnh lùng hơn: “Tôi có tội, đã bôi nhọ Hầu Môn và Diệp Đường, nguyện ý gánh hết trách nghiệm.” Diệp Phi (Phàm) lạnh lùng nhìn người phụ nữ kiêu ngạo này, mặc dù những lời cô ta nói rất hợp với phán đoán trong lòng mọi người, nhưng Diệp Phi (Phàm) có thể nhận ra được nỗi đau thương ở giữa hai lông mày cô ta. Đó là cam chịu không thể chống lại số mệnh được.