Chương 2510 “Chính là ông ta.” Diệp Phi (Phàm) nhìn thấy người tới thì lập tức vứt điều khiển đi ra ngoài. Chẳng mấy chốc, anh đã ra đến cổng, phía trước đoàn xe kia bị đàn em của Vũ Minh ngăn lại. Anh vẫy tay ra hiệu cho bọn họ không cần kiểm tra, sau đó mỉm cười với chiếc xe ở giữa: “Ông Tần, buổi chiều tốt lành.” Đoàn xe cũng không đi vào, mà là dừng tại chỗ, cửa mở ra, hơn mười vệ sĩ mặc áo xám khoan thai bước xuống. Sau đó, một ông già tóc trắng xuất hiện trước mặt Diệp Phi (Phàm). Ông ta than hình thẳng tắp, tóc mượt mà, quần áo chỉn chu, vẻ mặt lịch sự. Đó chính là Tần Vô Kỵ. “Bác sĩ Diệp, buổi chiều tốt lành.” Tần Vô Kỵ cười nhạt nhìn Diệp Phi (Phàm): “Xin thứ lỗi vì đã không mời mà đến làm phiền.” Diệp Phi (Phàm) mời Tần Vô Kỵ vào nhà: “Ông Tần khách khí rồi, bên ngoài gió lớn, mời vào trong.” Tuy rằng từng xảy ra xích mích với Tần Cửu Thiên và Tần Mục Nguyệt, hai bên vẫn còn oán hận, nhưng Diệp Phi (Phàm) không hề chán ghét Tần Vô Kỵ. Ông ta là người biết lý lẽ. “Tôi nghe nói bác sĩ Diệp đóng cửa không tiếp khách, một lòng một dạ cùng dưỡng bệnh với cô Đường. Tôi lẽ ra không nên vào làm phiền.” Tần Vô Kỵ hiển nhiên đã nghe ngóng tình hình của Diệp Phi (Phàm), mang trên mặt vẻ hòa ái nói. “Chỉ là tôi có vài lời muốn nói, không biết liệu bác sĩ Diệp có thể nể tình mà bớt chút thời gian cùng thân già này tản bộ ở công viên được không?” Anh nhẹ nhàng vươn tay hướng ra bên ngoài biệt thự. “Được, đều nghe theo ông Tần.” Diệp Phi (Phàm) nghĩ đến Đường Phi đã giết chết Tần Cửu Thiên, cũng không nhất quyết mời Tần Vô Kỵ vào trong nữa, tránh cho Đường Nhược Tuyết cảm thấy khó chịu và lúng túng. Tần Vô Kỵ cười nhẹ, sau đó cùng Diệp Phi (Phàm) chắp tay đi về phía trước. Hơn chục vệ sĩ nhà họ Tần muốn đi theo, nhưng đều bị Tần Vô Kỵ xua tay ngăn cản, ông muốn nói chuyện riêng với Diệp Phi (Phàm). “Bác sĩ Diệp, hôm nay tới tìm cậu là có ba việc muốn nói.” Trên đường đến công viên, Tần Vô Kỵ chân thành nói: “Trước tiên, một lần nữa tôi muốn xin lỗi việc Tần Cửu Thiên cố ý xúc phạm cậu.” “Ông Tần đừng nghiêm túc như vậy, không liên quan đến ông, người chết cũng đã chết, ân oán của tôi với nhà họ Tần đã qua.” Diệp Phi (Phàm) vội vàng xua tay: “Chỉ cần Tần Mục Nguyệt không tìm tôi gây phiền toái, tôi sẽ không trả thù nhà họ Tần.” “Yên tâm, Mục Nguyệt nó không dám dở trò nữa đâu.” Tần Vô Kỵ nở nụ cười: “Tôi đã bắt nó quay về Diện Bích Tư, hơn nữa còn nghiêm túc cảnh cáo, nếu còn dám xúc phạm anh, tôi sẽ đuổi nó ra khỏi nhà họ Tần.” “Thứ hai là tôi muốn nói lời cảm ơn. Ứng cử viên mà bác sĩ Diệp đề cử, Diệp Trấn Đông, đã được chín người công nhận, cũng coi như chừa lại cho Diệp Đường chút mặt mũi.” “Nếu hiện giờ chín người còn đang tranh cãi chắc chắn sẽ có ẩu đả rồi.”