Chàng Rể Bác Sĩ

chương 2516

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 2516 “Tôi bí mật nằm vùng ở nước Dương suốt ba mươi năm và tìm cách phá hủy kế hoạch hạt giống của nước Dương đối với Thần Châu.” Tần Vô Kỵ nhẹ giọng nói: “Nhưng tại sao các người lại quyết định được trong suốt ba mươi năm này tôi sẽ không để lại hạt giống ở nước Dương?” Sắc mặt Đại trưởng lão bọn họ lập tức thay đổi, không chỉ có khác thường mà còn khiếp sợ, nghiêm trọng vô cùng, giống như nhát dao uy hiếp này đã đâm trúng bọn họ vậy. “Ông Bảy, ông bắt sống Tần Vô Kỵ.” Đại trưởng lão ra lệnh cho những người kia: “Ông Hai cùng với ông Ba cùng nhau giết chết Diệp Phi (Phàm), tốc chiến tốc thắng.” “Vèo vèo vèo.” Ngay khi vừa dứt lời, động tác của ông Hai và ông Ba gần như cùng lúc, di chuyển bước chân cả người lập tức biến mất khỏi vị trí đang đứng. Bóng hình của hai người vút qua, gió cuồng bạo rít lên, tiếng gió chói tai xé toạc không gian. Trong nháy mắt, ông Hai và ông ba đã vọt tới trước mặt Diệp Phi (Phàm). Đối mặt với hai kẻ địch mạnh có “khí thế to lớn”, vẻ mặt Diệp Phi (Phàm) vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn mơ hồ mang theo sự khinh thường. “Đồng loạt ra tay sao?” Diệp Phi (Phàm) cười lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục nhiều lời vô nghĩa, hai tay vừa nhấc lên trực tiếp đánh tới hai vị Tam trưởng lão và Nhị trưởng lão đang lao đến. “A.” Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão lập tức trừng lớn mắt, một chiêu này của Diệp Phi (Phàm) nhìn có vẻ đơn giản nhưng thật ra lại ẩn chứa sức mạnh cực kỳ khủng bố và mãnh liệt. Da đầu bọn họ lập tức nứt toác ra, chỉ khi đối mặt với thời khắc cực kỳ nguy hiểm này hai người mới có phản ứng như vậy. “Giết.” Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão đồng thời hô to một tiếng, sau đó cùng nhau ra tay chắn một chiêu kia của Diệp Phi (Phàm). “Phanh.” Quyền chưởng va chạm kịch liệt, âm thanh chói tai vang lên, cơ thể Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão chấn động, cùng lúc bật ngã bay ra phía sau, ở giữa không trung phun ra mấy ngụm máu tươi. Diệp Phi (Phàm) cũng trượt về phía sau bảy tám thước, hai chân kéo dài vết hằn trên mặt cỏ, nhưng không dừng lại một chút nào, thân mình di chuyển, quay người đạp Thất trưởng lão đang lén tấn công Tần Vô Kỵ. Thất trưởng lão mắt thấy không thể chạm vào Tần Vô Kỵ, lại nhìn thấy một cú đá này của Diệp Phi (Phàm) không thể làm gì khác hơn chỉ có đưa tay phản kháng lại. Phanh, lại một âm thanh va chạm lớn, quyền cước chạm vào nhau, Thất trưởng lão cũng bị đánh bay ra ngoài. Diệp Phi (Phàm) cũng lùi về sau năm sáu bước, suýt chút nữa đã đập lưng vào cửa sắt gỉ sét ở đằng sau. Tần Vô Kỵ thấp giọng hỏi một câu: “Diệp Phi (Phàm), cậu không sao chứ?” “Không có sao hết. Cao thủ Thiên Xã cũng chỉ được như thế.” Diệp Phi (Phàm) chậm rãi thu lại nắm đấm, nhịn xuống cảm giác khí huyệt đảo loạn trong cơ thể, đứng tại chỗ quét mắt nhìn qua bọn người Đại trưởng lão kia, trong mắt tràn ngập sự tự tin và ngạo mạn. Sự tự tin này thật sự không phải là do anh cảm thấy được chính mình có thể một chọi bảy, mà chỉ cần anh kéo dài thời gian thêm một lát nữa thì cứu viện sẽ rất nhanh chọc thủng vòng bảo vệ và giết hết người của kẻ địch.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio