Chương 2521 Cho dù là vậy, hô hấp Diệp Phi (Phàm) vô cùng vững vàng, động tác không nhanh không chậm, lực đánh chắc chắn. Hai bên chuyển động càng ngày càng nhanh, thanh đao trong tay cũng ngày càng sắc bén. Trận chiến này giống như một cơn gió lốc, không thể phân biệt nổi ai với ai, càng không thể nhìn ra ai đang chiếm thế thượng phong. Trong khi bọn họ kịch liệt chém giết, cùng với tiếng vũ khí va chạm nhau không ngớt, khiến người ta không khỏi lạnh gáy. “Keng.” Ba phút sau, một tiếng nổ kinh thiên động địa nổ ra, sáu người đều lùi về sau, trên không trung máu tươi bắn lên cao. Diệp Phi (Phàm) phế đi một chân của Đại trưởng lão, đả thương Nhị trưởng lão, không chút kiêng kị đồng loạt giết chết sáu người. “A.” Đám người Tam trưởng lão toàn thân đều là máu, miệng và mũi cũng không ngừng chảy máu, nhìn qua cũng có thể thấy 6-7 vết chém trên người, hô hấp khó nhọc. Diệp Phi (Phàm) cũng không khá hơn là bao, trên người anh cũng dính đầy máu, bả vai, đùi, bụng đều bị thương, những kim châm đâm trên người anh cũng đã rơi xuống hơn nửa. Tất cả mọi người đều đã thế suy sức yếu, nhưng tất cả cũng quyết cố gắng đến hơi thở cuối cùng. “Diệp Phi (Phàm), chúng tôi đã xem nhẹ cậu, nhưng cậu cũng đã xem nhẹ chúng tôi.” Tam trưởng lão cười ha hả: “Trận chiến này, tuy rằng chúng ta đã khinh địch, nhưng rõ ràng, thắng lợi vẫn thuộc về chúng tôi.” Vừa nói xong, Tam trưởng lão và những người khác liền xoay người, tay nắm chặt lấy đao võ sĩ xông lên, quyết cùng Diệp Phi (Phàm) liều chết một phen sống mái. “Giết.” Đám người Tam trưởng lão ai cũng hung tợn hướng đến Diệp Phi (Phàm) mà giết. Một tiếng xé trời vang lên. ‘Pằng. Pằng. Pằng.” Đúng lúc này, trong không trung đồng loạt vang lên ba tiếng súng. Đám người Tam trưởng lão đang trong tư thế tấn công bỗng dừng lại, rồi ngã vật xuống, máu tươi không ngừng chảy ra ở trán. “Hắc Trạch, cậu làm gì vậy? Làm gì vậy? Giết Diệp Phi (Phàm), giết Diệp Phi (Phàm).” Đại trưởng lão thấy cảnh trước mắt liền gầm lên, “Giết Diệp…” Pằng. Lại một tiếng súng lạnh lẽo vang lên, lời còn chưa dứt, một viên đạn đã bay xuyên qua mi tâm ông ta. “Đại trưởng lão.” Trông thấy Đại trưởng lão bị súng bắn xuyên qua đầu, Nhị trưởng lão hoảng loạn kêu lên. Quá đau lòng, ông ta cũng phun ra một ngụm máu, rồi ngã xuống đất. Diệp Phi (Phàm) cũng giật mình, theo bản năng liền nằm sấp xuống mặt đất, cảnh giác đưa mắt nhìn xung quanh. Anh nhìn đến đám người Đại trưởng lão chết bất đắc kỳ tử, trong lòng liền có chút suy đoán. “Ông Tần.” Trong khi Diệp Phi (Phàm) mải mê với những suy nghĩ trong đầu, có không ít người cầm súng chạy đến, rõ ràng là họ đã nhận được tin tức bị tập kích của Tần Vô Kỵ.