Chương 2542 Diệp Phi (Phàm) bảo ông Miêu mở điện thoại quay Tần Vô Kỵ: “Miễn đến lúc có chuyện gì đó không nói rõ ràng được.” Tần Vô Kỵ nghe vậy thì hơi cau mà: “Quốc sĩ Diệp có ý gì vậy? Cậu muốn ông Miêu làm chứng cái gì? Chuyện này có liên quan gì đến bệnh tình của tôi không?” “Bốp.” Lời còn chưa nói xong, thì Diệp Phi (Phàm) đã tiến lên một bước, tát vào người Tần Vô Kỵ. Vang lên một tiếng, Tần Vô Kỵ hừ một tiếng, ngồi trên sô pha lắc lư hai cái suýt chút nữa ngã xuống. Sắc mặt ông Miêu thay đổi, vô thức muốn rút súng ra, nhưng ngón tay vừa động vào súng thì động tác của ông ta dừng lại. Ông ta kinh ngạc nhìn Tần Vô Kỵ, sau một các tát này, Tần Vô Kỵ hoàn toàn biến thành một người khác. Gương mặt hung ác, lông mày sắc như dao, hỗn loạn như cỏ, hai mắt không nhìn người khác, nhưng lại lộ ra tia sáng kỳ lạ và hung tợn. “Tên nhóc này, cậu dám động vào tôi sao?” Sắc mặt Tần Vô Kỵ hung ác chưa từng thấy: “Tôi giết chết cậu.” Ông ta không chỉ tuôn ra một tràng tiếng Nhật, còn giơ tay muốn bóp chết Diệp Phi (Phàm). “Bốp.” Diệp Phi (Phàm) không nói nhiều, lại tát một cái. Cái tát này, lực rất lớn, không chỉ đánh cho Tần Vô Kỵ ngã xuống sô pha, mà còn khiến ông ta ngất đi. Mí mắt ông Miêu lại giật. Diệp Phi (Phàm) cũng không quan tâm đến sự ngạc nhiên của ông Miêu, rút ngân châm ra đâm vào Tần Vô Kỵ. “Khụ.” Theo tiếng ho khan, Tần Vô Kỵ chậm rãi mở mắt ra, vẻ hung dữ và tàn ác vừa nãy đã hoàn toàn biến mất, lại khôi phục lại dáng vẻ hiền hậu và tao nhã trong mắt mọi người. Đương nhiên, sau đó sờ vào gương mặt đau nhức, nhìn thấy kim châm châm trên người mình, ông ta còn có chút hoang mang: “Quốc sĩ Diệp, đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Phi (Phàm) cười: “Ông Miêu, cho ông Tần xem video đi, ông Tần, vừa rồi đắc tội rồi, xin ông Tần tha thứ cho.” Ông Miêu do dự một lát, rồi đưa cho Tần Vô Kỵ xem video. “A.” Cho dù Tần Vô Kỵ đã trải qua gió to sóng lớn, nhưng khi nhìn thấy mình trong video, vẫn ngũ lôi oanh đỉnh, cả người đều ngẩn ra. Ông ta không thể tin nổi nhìn Diệp Phi (Phàm): “Quốc sĩ Diệp, đây là chuyện gì vậy? Sao tôi lại biến thành như thế?” “Ông Tần, ông có hai nhân cách, nhưng hai nhân cách này của ông lại không giống với người thường.” Diệp Phi (Phàm) cũng không giấu giếm, nhìn Tần Vô Kỵ nói thẳng: “Bởi vì nó là sự chịu đựng và chấp nhận quá nhiều của ông mà phân liệt ra.” “Qua mười mấy năm, đặc biệt là những ngày tháng ông nằm vùng đấy, nhất định ông đã phải chịu rất nhiều khổ sở, đau đớn và tức giận.” “Một hai câu không có cách nào nói rõ tình hình được, ông chỉ cần biết thân thể ông có hai Tần Vô Kỵ là được.”